Vào Diêm Thành, Tô Lam lại bắt đầu quay phim căng thẳng và dồn dập.
Bên phía Tô Nhược Vân cũng kịp thời đăng weibo.
“Xin lỗi mọi người, tôi vô cùng xin lỗi. Tôi thật sự không ngờ Lâm Uy Lãng lại là người như vậy, lúc mới gặp được ông ta, tôi cảm thấy ông ta là giáo sư trong nước, chắc sẽ không có vấn đề gì, không ngờ ông ta lại đi đạo nhái tác phẩm của sinh viên…”
Tô Nhược Vân đăng một đoạn dài lên weibo, quy hết tất cả lỗi lầm cho Lâm Uy Lãng, đồng thời còn tuyên bố gỡ hết tất cả sản phẩm đang bán của LOVE ra khỏi kệ.
Cuối bài đăng cô ta còn nói với mọi người rằng cô ta sẽ cố gắng phấn chấn lên, bắt đầu cuộc sống mới.
Có câu nói, biết sai có thể sửa sai là chuyện tốt, huống hồ người đạo nhái là Lâm Uy Lãng, Tô Nhược Vân chỉ là bà chủ mà thôi, cho nên chuyện này ảnh hưởng không lớn đến cô ta.
Ảnh hưởng duy nhất chính là… tiền.
Có phương tiện truyền thông tiến hành thanh lý hợp đồng, tổn thất lần này của LOVE lên đến vài trăm triệu, thậm chí có một số doanh nghiệp đại lý đuổi theo Tô Nhược Vân, dù sao thì họ cũng đã ký hợp đồng rồi, không biết những khoản bồi thường này sẽ là bao nhiêu.
Cho nên lần này Tô Nhược Vân thật sự lỗ to!
Tô Lam đã không quan tâm đến vấn đề này nữa, bởi vì cuối cùng việc khiến cô vui vẻ đã đến, lễ trao giải Kim Lang sắp bắt đầu rồi.
Tô Lam đứng trước gương, khoác lên mình bộ lễ phục để tham gia lễ trao giải Kim Lang.
Đây là một bộ lễ phục màu đỏ sẫm, thiết kế phía trước ngắn phía sau dài đã tôn lên đôi chân thẳng tắp và thon dài của Tô Lam, khiến cô vừa quý phái tao nhã mà không mất đi vẻ hoạt bát.
Mỗi lần Tô Lam tham gia sự kiện, lễ phục đều theo kiểu đơn giản tinh tế, đây là lần đầu tiên lựa chọn lễ phục màu đỏ, bộ này cũng là thiết kế của Tô Kiêm Mặc.
Trong tập thiết kế dày cộp của Tô Kiêm Mặc, rất nhiều lễ phục được thiết kế riêng theo số đo của Tô Lam, bộ này là một trong số đó.
Quan Triều Viễn nhẹ nhàng ôm lấy eo cô từ phía sau.
“Sao người phụ nữ của anh lại xinh đẹp thế nhỉ?”
Quan Triều Viễn khẽ hôn lên phần lưng trần của Tô Lam, Tô Lam chỉ cảm thấy hơi buồn.
“Anh đừng nghịch, đây là bộ lễ phục ngày mai em sẽ mặc để tham gia lễ trao giải, đừng làm hỏng.”
“Sao giống như trong mắt em anh là phần tử phá hoại vậy?” Quan Triều Viễn cảm thấy mình vô cùng ấm ức.
Tô Lam trừng Quan Triều Viễn: “Chẳng lẽ không phải à? Đồ ngủ, đồ lót, cả quần áo của em nữa, anh xé rách bao nhiêu cái rồi? Anh tự đếm đi.”
Anh không phải kẻ phá hoại thì là gì? Từ lần đầu gặp, dường như anh bị nghiện, luôn thích xé quần áo của cô, chưa bao giờ anh kiên nhẫn cởi giúp cô.
“Gần đây anh xé ít mà, có phải làm em không hài lòng không?”
Tô Lam vội rời khỏi Quan Triều Viễn, cởi lễ phục trên người ra rồi mặc váy ngủ vào.
Tránh để lát nữa bộ lễ phục này lại bị Quan Triều Viễn tấn công!
Quan Triều Viễn lại ôm Tô Lam vào lòng, môi Tô Lam khẽ cong lên.
“Bộ lễ phục này đẹp không?”
“Không đẹp.” Quan Triều Viễn trả lời không chút do dự.