“Hửm?”
“Có thể sẽ không có nhiều thời gian ở bên em, em có giận anh không?”
“Vấn đề ở công ty rất rắc rối sao?” Tô Lam lập tức lo lắng.
“Xem là vậy đi, tóm lại có thể khoảng thời gian này sẽ hơi bận, vài ngày nữa là ổn, đừng nhớ anh quá.”
Tô Lam làm mặt quỷ.
“Chẳng thèm nhớ anh đâu.”
Quan Triều Viễn kề trán lên trán Tô Lam.
“Không nhớ anh?”
Tô Lam cười ngọt ngào.
“Vậy anh cũng đừng để mình mệt quá.”
“Không đâu, ông trời vẫn rất tốt với anh. Biết em bị thương không thể thân mật được nên để anh bận rộn, phân tán sự chú ý của anh.”
Tô Lam xấu hổ đấm vào ngực Quan Triều Viễn.
“Không đứng đắn!”
Tô Lam không hề nghi ngờ Quan Triều Viễn, còn cho rằng Quan Triều Viễn thật sự rất bận.
Vì vết thương ở chân cô ảnh hưởng đến việc đi lại nên mấy ngày nay cô chỉ có thể ở nhà, may mà đã quay xong những cảnh trong núi, cô sẽ có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.
Buổi tối hôm nay, đột nhiên Tô Lam nhớ đến chuyện chiếc lược.
Lúc ở một mình thì hay suy nghĩ lung tung, cô nhớ đến chuyện này cũng không có gì lạ.
Chỉ có điều cô không muốn nghiên cứu chiếc lược mà là muốn vứt nó đi.
Đó là chiếc lược lấy từ chỗ người chết, đột nhiên Tô Lam cảm thấy rất xúi quẩy.
“Chắc không phải vì chiếc lược này nên gần đây mình mới liên tiếp gặp xui xẻo đấy chứ?”
Tô Lam lẩm bẩm, bắt đầu tìm kiếm chiếc lược khắp phòng.
Vì cũng lâu rồi nên cô không nhớ mình để chiếc lược ở đâu, chỉ có thể lật cả phòng lên để tìm.
Tìm một hồi lâu cũng không tìm thấy.
“Đâu rồi nhỉ?”
Dì Phương với Lê Hoa sẽ không tùy tiện đi vào phòng ngủ của cô, thường thì Tô Lam sẽ tự dọn dẹp phòng ngủ, dù sao thì cô cũng cảm thấy phòng ngủ là nơi riêng tư.
Dì Phương và Lê Hoa cũng tuyệt đối đáng tin.
Cho nên Tô Lam cảm thấy chắc chắn chiếc lược ở trong phòng, chỉ là cô không biết rơi rớt ở xó nào.
“Em đang tìm cái gì?” Một giọng nói trầm thấp từ cửa truyền tới.
“A…”
Tô Lam giật mình la lên, lúc cô đang hoàn toàn tập trung vào một việc, đột nhiên một giọng nói vang lên, thật sự rất đáng sợ.
“Anh làm em giật cả mình!” Tô Lam hoảng hồn vuốt ngực.
“Đang tìm gì thế? Tập trung như vậy, hay là em làm chuyện gì thẹn với lòng?”
Quan Triều Viễn hỏi thăm dò.