Tô Lam lo lắng tiễn anh đi làm.
Rốt cuộc thì anh bị sao vậy? Sao gần đây anh thích ngủ nhiều thế chứ? Hay là sức khỏe của anh bị sao rồi?
Sáng Quan Triều Viễn còn chưa kịp ăn gì nên Tô Lam vội vàng nấu một bữa, để buổi trưa mang đến cho anh ăn.
Tô Lam đeo kính râm và khẩu trang, đi thẳng đến tập đoàn Dark Reign.
Bởi vì cô biết rằng Quan Triều Viễn đang họp nên cô đã gọi điện thẳng cho Doãn Cẩn.
Doãn Cẩn đón Tô Lam rồi dẫn cô vào văn phòng.
Thấy Tô Lam cầm hai cặp lồng giữ nhiệt một lớn một nhỏ đến thì Doãn Cẩn cười.
“May quá, mợ làm thế này thì tôi cũng không cần phải mất công chuẩn bị bữa sáng cho sếp Quannữa rồi.”
Tô Lam ngại ngùng cười đáp lại.
“Sáng nay anh ấy chưa ăn sáng nên tôi mới tự chuẩn bị ít đồ ăn trưa mang đến đây.”
“Mợ chủ chu đáo thật đấy.”
Tô Lam ngồi ở ghế, Doãn Cẩn lập tức rót cho cô một cốc nước.
“Thư ký Doãn, gần đây anh ấy ở công ty thì có gì khác thường không?”
Khoảng thời gian vừa rồi Quan Triều Viễn không đến công ty đi làm mấy, mà lịch làm việc của anh cũng không giống trước kia nữa rồi.
“Khác thường?”
Doãn Cẩn ngẩn mặt ra.
“Hình như gần đây tinh thần của sếp Quankhông được ổn lắm, có vẻ như rất mệt mỏi. Đúng rồi, hôm nay anh ấy cứ ngủ gật trong cuộc họp suốt, tôi đã nhắc nhở anh ấy rất nhiều lần, thậm chí cuộc họp trước anh ấy còn ngủ quên luôn.”
“Ồ…”
Tô Lam lập tức nhíu mày lại, đây cũng không phải là tín hiệu tốt.
“Trước kia sếp Quanchưa bao giờ như vậy cả, sức khỏe của anh ấy vẫn rất tốt. Anh ấy hay tập thể hình, dù tối hôm trước có phải họp đến mười hai giờ đêm thì sáng hôm sau anh ấy vẫn rất tỉnh táo, nhưng chẳng hiểu sao dạo gần đây lại…”
Doãn Cẩn cũng thấy rất lạ.
“Tôi biết rồi.”
“Mợ chủ, sếp Quanlà người khá hiếu thắng, dù sức khỏe của anh ấy không ổn thì anh ấy cũng sẽ không chịu nói ra đâu, để đảm bảo an toàn thì mợ nên dẫn anh ấy đến bệnh viện khám thử xem.”
“Ừ, để lát nữa tôi về rồi nói với anh ấy.”
Nửa tiếng sau, cuối cùng thì Quan Triều Viễn cũng họp xong, quay về văn phòng.
Vừa vào cửa anh đã thấy Tô Lam, anh thấy vừa mừng vừa sợ.
“Tô Lam, sao em lại đến đây? Anh vừa đi là em đã thấy nhớ rồi à?”
“Sáng nay anh chưa ăn gì, em sợ mọi người nấu ăn không hợp khẩu vị anh nên đã nấu mấy món mang đến, giờ anh có muốn ăn không?”
“Muốn ăn, anh sắp chết đói rồi đây.”
Tô Lam cầm đồ ăn mà mình mang theo vào phòng nghỉ, sau đó bày từng món lên bàn.