“Đơn giản vậy sao? Thổi còi một cái là WING sẽ xuất hiện?”
“Thưa mợ, mợ chỉ cần đợi là được.”
Dù có nghi ngờ, nhưng Tô Lam vẫn quyết định tin tưởng Vương Vĩ.
Một lúc sau, tiếng xào xạc đột nhiên phát ra từ trong bãi cỏ.
Tô Lam chăm chú nhìn, một thứ màu trắng mượt mà xuất hiện trước mắt cô.
“WING ?! Thực sự là mày à?” Tô Lam phấn khích thốt lên.
Sói trắng lao đến trước mặt Tô Lam và ngoan ngoãn nằm bò trên mặt đất.
Tô Lam cũng ngồi xuống xuống và vuốt lông của sói trắng.
“Mợ chủ, chiếc còi này giao cho mợ, cho dù WING chạy đi xa, nhưng chỉ cần mợ thổi còi, chỉ cần nó có thể nghe thấy, nó nhất định sẽ đến bên cạnh mợ.”
Tô Lam nhận lấy chiếc còi và nói: “Tốt quá! Có cái này sẽ không sợ nó chạy mất nữa.”
Vì lý do an toàn, Vương Vĩ vẫn cho WING vào lồng.
“WING, mày phải chịu thiệt thòi một lúc rồi, đừng lo lắng, tao nhất định sẽ thả mày ra ngoài.” Tô Lam xoa đầu WING để an ủi nó.
Trở lại hoa viên Crystal, người giúp việc mang trà sữa cho Tô Lam.
“Đúng rồi, quản gia Vương, ông có biết Love Valley không?”
Vương Vĩ mỉm cười lắc đầu, “Cậu Quan đã từng cứu mạng tôi, nếu năm đó không có Cậu Quan thì có lẽ tôi đã chết rồi, vì vậy tôi mới đồng ý đi theo phục vụ cậu ấy. Cách một khoảng thời gian cậu chủ sẽ quay về một lần, nhưng cậu ấy cũng chưa từng nói với tôi rốt cuộc đã đi đâu.”
Tô Lam hơi thất vọng vì vốn cho rằng mình có thể lấy thêm thông tin từ Vương Vĩ.
“Ồ, tôi nhớ ra rồi, mợ chủ, mợ đợi tôi một lát.” Nói xong Vương Vĩ đứng dậy đi lên lầu.
Tô Lam ngồi trên ghế sofa uống vài ngụm trà sữa, có lẽ hai ngày nay quá hưng phấn nên ốm nghén cũng không nghiêm trọng như vậy nữa.
Một lúc sau, Vương Vĩ vội vàng chạy xuống lầu, trên tay cầm một quyển sổ đã ngả vàng.
“May là không vứt nó đi!” Vương Vĩ đưa quyển sổ này cho Tô Lam.
“Khi còn nhỏ cậu chủ lần đầu tiên trở về Love Valley, vì lo cậu ấy không tìm được nên đã tự tay vẽ cho mình một tấm bản đồ, chính là cái này.”
Tô Lam lập tức mở tập sách ra, người mù đường như cô đương nhiên là không hiểu bản đồ này rồi.
“Nhưng tấm bản đồ này do ông Quan vẽ tay, chỉ là một vị trí đại khái thôi, cũng không quá chi tiết.”
“Không sao, có còn hơn không, bây giờ chúng ta còn đang mù tịt về vị trí đây! Có cái này sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.”
Sau khi trở về khu Rainbow, Tô Lam ngay lập tức đưa bản đồ vẽ tay cho Giản Ngọc.
Đối với Love Valley, Giản Ngọc cuối cùng đã có chút manh mối.
Một tuần sau, hai người gặp lại nhau, cuối cùng thì Giản Ngọc cũng sắp xếp xong công việc của công ty rồi.
Giản Ngọc trải một tấm bản đồ trên bàn làm việc, bên tay anh ta cũng có bản đồ vẽ tay mà Tô Lam đưa cho.
“Nếu anh đoán không lầm thì theo hướng dẫn trên bản đồ vẽ tay này, Love Valley hẳn là ở nơi này.” Giản Ngọc chỉ vào góc trên bên phải, “Mà chúng ta đang ở đây.” Ngón tay lại chỉ vào góc dưới bên trái.