Quan Triều Viễn xua tay, Doãn Cẩn gật đầu rời đi.
Trở lại trong phòng, Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, cô vẫn ngủ mê man, nhưng sắc mặt có vẻ đã tốt hơn nhiều.
Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình trạng lần này của Tô Lam hơi nghiêm trọng, dù sao trước đó cô cũng bị cảm chưa khỏi, giờ lại ngâm nước, lại đến kì sinh lý, cô mê man suốt ba ngày ba đêm.
Đến ngày thứ tư, nhiệt độ cơ thể cô cũng coi như khôi phục bình thường, người cũng có sức sống hơn nhiều.
Vừa tỉnh lại, thứ đầu tiên Tô Lam thấy là… Triệu Ni Ni.
Triệu Ni Ni vẫn dáng vẻ hung hăng ngang ngược như: trước, trên bàn có hộp giữ nhiệt, có lẽ bên trong là ít đồ ăn.
“Hừ… Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi! Mau dậy ăn đi!” Triệu Ni Ni ra vẻ mất kiên nhãn, lấy một bát cháo từ trong hộp giữ nhiệt ra.
Tay Tô Lam còn đang truyền nước, một cánh tay chết cứng một chỗ.
Cô muốn ngồi dậy, lại phát hiện cả người không có sức.
“Sao vậy? Còn muốn tôi phục vụ cô?” Triệu Ni Ni thấy Tô Lam không động đậy, càng tức giận.
Nếu không phải vì cô, bản thân sao có thể bị ông chủ mắng chứ?
“Không cần đâu, cô để đó đi, lát nữa tôi truyền xong rồi tự mình ăn” Tô Lam lạnh lùng nói.
“Hứ! Tôi nói cho cô biết, Tô Lam, cô đừng không biết tốt xấu! Cô có biết cô sốt tận bốn mươi độ không, bốn mươi độ đó! Nếu không có tôi, nói xong chừng cô sốt đến chết ở nhà, cái mạng này của cô là do tôi nhặt về đấy!”
Triệu Ni Ni ra oai nghển cổ lên: “Tôi là ân nhân của cô!
Sau này cô đối xử tốt với tôi một chút!”
Tô Lam vốn đã nhắm mắt lại, nghe lời này lại mở mắt Ta.
Trong nhà cô trừ cô giúp việc này ra, không còn ai nữa, bản thân được đưa đến bệnh viện, chắc chắn là do cô ta phát hiện mình bị sốt.
“Cảm ơn”
Cho dù rất không thích thái độ của cô ta, nhưng dù sao cũng cứu mạng cô, Tô Lam cũng không phải người không biết đền ơn đáp nghĩa.
Triệu Ni Ni thấy Tô Lam thật sự tin, càng thêm ra vẻ: “Một câu cảm ơn là xong rồi? Tháng này có phải nên cho tôi tiên thưởng không?”
Lương của Triệu Ni Ni trước giờ đều không phải cô lo liệu, cô không hề biết một tháng Triệu Ni Ni được trả bao nhiêu tiền: “Lương của cô một tháng là bao nhiêu?”
“Tám nghìn” Triệu Ni Ni trả lời.
Mức lương này làm Tô Lam hơi nghi ngờ, một cô giúp việc mà lại kiếm một tháng tám nghìn, tại sao cô cảm thấy cô ta không xứng với giá này chứ?
Nhưng trên người cô không còn chút sứ muốn tranh luận: “Được, chờ tôi khỏi rì thêm hai nghìn tiền thưởng”
“Mạng của cô chỉ đáng giá hai nghìn?” Triệu Ni Ni trợn mắt giơ hai ngón tay ra.