Bầu không khí bưồn tẻ ban đầu trở nên sôi nổi hơn rất nhiều.
Bọn họ biết rằng Giáo sư Lục sẽ không bao giờ thất hứa.
Một vài nữ sinh ăn mặc, trang điểm xinh đẹp nhanh chóng đi tới trước mặt Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, em còn tưởng rằng giáo sư sẽ không tới.”
Lục Mộc Thâm khẽ nhếch khóe miệng lên: “Tôi phải đợi một vài người bạn, cho nên mới đến muộn một chút.”
“Bạn của giáo sư?” Mấy nữ sinh bên cạnh tôi bỗng trở nên vô cùng phấn khích: “Bạn của giáo sư Lục có đẹp trai như vậy không?
Thâm vẫn nở nụ cười ôn hòa, anh ta cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay: “Cậu ấy vừa mới dừng xe, lúc này chắc hẳn cũng đã tới đây.”
Giọng của Lục Mặc Thâm vừa rơi xuống, một tiếng bước chân đều đặn lại vang lên.
Chỉ thấy một bóng người cao lớn bước vào cổng vào tầng hai.
Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đầy gợi cảm, đường nét khuôn mặt góc cạnh, thoạt nhìn vô cùng bức người.
“Trời ạ, người đàn ông này thật đẹp trai”
“Quả thật có thể so sánh với giáo sư Lục”
“Làm sao bây giờ? Hình như tớ lại cảm thấy bản thân lại đang yêu rồi.”
Ngay lập tức, toàn bộ những người có mặt tại đại sảnh tầng hai đều sôi trào.
Rốt cuộc chỉ cần một người đàn ông đẹp trai như Lục Mặc Thâm cũng đủ để bọn họ ngắm cả đêm rồi, bây giờ lại có thêm một người đàn ông vô cùng đẹp trai như thế này nữa.
“Tôi xin lỗi vì đã đến muộn.”
Một giọng nói vô cùng thản nhiên, lười biếng và đầy gợi cảm vang lên từ đằng sau.
Đang định cầm ly rượu trên tay thưởng thức một chút, lại nghe thấy âm thanh này, hai tay cô khẽ run lên, thiếu chút nữa làm rơi ly rượu trong tay.
Cô cứng ngắc quay người sang hướng khác.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông đó, đồng tử của cô đột nhiên co rút lại.
Làm sao… Sao lại có thể là Quan Triều Viễn?
Tô Lam hoảng sợ quay đi, nhanh chóng trốn vào góc, hy vọng anh không nhìn thấy mình.
Quan Triều Viễn khẽ đảo mắt xung quanh, ánh mắt anh rơi vào bóng dáng của Tô Lam.
Nhìn thấy cô gái đang cố gắng chạy trốn, tức giận trong đôi mắt anh ngày càng dâng lên.
Áp suất không khí xung quanh Quan Triều Viễn ngay lập tức giảm đi vài độ.
Nhưng chỉ trong chốc lát, anh lại ngoảnh mặt quay người rời đi.
Trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú ấy là sự thờ ơ, bộ dáng lạnh lùng nghìn năm không thay đổi.
Một vài nữ sinh đỏ mặt và xấu hổ, ngại ngùng tiến đến bắt chuyện, Quan Triều Viễn vẫn bày ra bộ dạng thờ ơ không chút để ý.
Nhưng ngay cả khi biểu hiện của anh có như vậy, vài cô gái xung quanh vẫn rất phấn khích, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ửng hồng.
“Trời ơi, mình không nhìn lâm chứ”