Dĩ nhiên là Tô Lam đồng ý, nhưng cô rất tò mò rằng tại sao Quan Triều Viễn chỉ cho cô ăn một ít bánh mì và mứt hoa quả? Với tính cách của Quan Triều Viễn, chắc chắn anh phải bảo người chuẩn bị bữa trưa xa hoa cho cô mới đúng.
Tô Lam cũng không nghĩ nhiều, cô lấp đầy bụng rồi lên giường đi ngủ.
Khi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, Tô Lam không muốn mình cứ ngủ suốt trong khoảng thời gian ở đây, thế là cô lập tức xuống giường, mở tủ quần áo chuẩn bị thay đồ.
Vào khoảnh khắc mở tủ ra, cô còn tưởng là mình đang nằm mơ, đó quả thực là cảnh cửa mở ra một thế giới khác!
Cái quái gì trong tủ quần áo thế này?
Dùng màu sắc rực rỡ để miêu tả những bộ đồ này thôi thì chưa đủ, bộ nào cũng có màu sắc vô cùng đẹp.
Tô Lam cầm lên nhìn thì thấy đâu chỉ là đẹp, mà còn lộ liễu!
Áo hai dây, đồ hở lưng, váy ngắn, tất lưới…
Quan Triều Viễn gối hai tay sau đầu, anh nửa ngồi trên giường, thích thú nhìn Tô Lam cầm từng bộ đồ lên rồi lại đặt xuống.
Mở một ngăn tủ khác ra, đồ ngủ và đồ lót bên trong càng khiến Tô Lam mở rộng tầm mắt!
Chỉ nhìn thôi đã thấy đỏ bừng cả mặt.
Đương nhiên Quan Triều Viễn rất vui mừng khi nhìn thấy cảnh này, thật sự không thể chờ đợi được mà bảo Tô Lam mặc bộ này vào.
Trong một ngăn tủ khác còn có bikini!
Tô Lam vội vàng quay lại nhìn người đã làm chuyện xấu là Quan Triều Viễn.
“Chẳng phải anh nói đã chuẩn bị xong hết rồi sao? Mấy thứ này là cái quái gì vậy?”
“Đúng vậy, nhiều như vậy không đủ cho em mặc sao?” Tên đầu sỏ này rất vui vẻ.
“Anh thật sự để em mặc những thứ này? Đồ hở hang như vậy, áo tắm gợi cảm như vậy? Đồ ngủ và đồ lót gợi cảm một chút là đủ rồi, nhưng áo tắm này phải mặc ra ngoài mà anh cũng đồng ý ư?”
“Anh mong còn không được ấy chứ.” Quan Triều Viễn bày vẻ mặt xấu xa.
“Không được, em muốn mua quần áo! Đưa tiền cho em!”
Bởi vì đi quá gấp nên cô không mang theo ví tiền của mình, nếu muốn tiêu tiền thì đương nhiên phải xin Quan Triều Viễn.
“Ngại quá, anh cũng không có tiền.”
“Anh bớt lừa em đi, anh mà không mang theo tiền ư? Anh còn không dẫn theo bất kỳ ai thì sao có thể không mang theo tiền?”
Tô Lam tức giận đi đến bên cạnh Quan Triều Viễn, bắt đầu lục soát trên người anh.
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam với vẻ xấu xa, “Anh sẽ cho rằng em đang cố ý trêu chọc anh.”
“Ví anh đâu?” Tô Lam vươn tay về phía Quan Triều Viễn.
“Đã bảo là không có rồi mà.”
“Không thể nào!” Tô Lam không tin lời nói dối này.
“Ở nơi này có tiền cũng không tiêu được. Trên hòn đảo này, động vật cấp cao hai chân cũng chỉ có anh và em, em đi đâu mua đồ đây?”
Con ngươi của Tô Lam mở to ra, cô nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn, “Ở đây chỉ có hai chúng ta?”
“Ừ… ừm…”