Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2560


Tô Lam cũng không biết mình đang muốn nói về cái gì: ‘Anh cảm thấy như thế nào?”


“Anh cảm thấy…”



Quan Triều Viễn nói đến đây thì bỗng nhiên anh nheo mắt lại, tiến lại gần Tô Lam.


Trái tim của Tô Lam như muốn nhảy ra ngoài, theo bản năng mà cô lùi về phía sau.


Cho đến khi bắp chân đụng phải ghế sô pha ở đẳng sau, cô mới dừng lại.


Bỗng nhiên cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ hơn và Quan Triều Viễn trực tiếp bế cô lên…


Tô Lam bị giật mình.



“Quan Triều Viễn, anh đang làm gì thế? Anh mau thả em xuống!”


Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ấy, anh trực tiếp bế cô lên tầng.


“Không phải em nói những người giàu có đều như vậy sao?”


“Anh buông em raI Anh mau buông em ra đi”


Cửa phòng ngủ chính được mở ra, Tô Lam lập tức bị ném lên chiếc giường mềm mại Mái tóc dài đen nhánh xõa ra, cô mặc trên người một bộ đồ ngủ mỏng để lộ ra thân hình tuyệt đẹp.


Đôi mắt của Quan Triều Viễn tối sầm lại, trực tiếp tiến lại gần.


Hai tay của anh chống hai bên, anh nhìn cô từ trên cao xuống “Sáng mai anh đi công tác rồi…”


Tô Lam cảm thấy không quen khi bị anh nhìn với ánh mắt như con sói đói như vậy. Cô có chút khó chịu nên quay mặt “Em chỉ ồ thôi sao?”


Quan Triều Viễn có vẻ không vui cho lắm, cau mày nhìn cô chăm chằm.


Tô Lam chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt càng ngày càng khó chiều.


Trong lúc nhất thời, trên mặt của cô hiện lên một nụ cười mang đầy sự nịnh nọt.


“Em hy vọng rằng cậu Quan sẽ có một chuyến đi thuận buồm xuôi gió, em sẽ rất nhớ anh.”


Mặc dù biết con người trước mặt mình đang nịnh nọt đùa giỡn nhưng Quan Triều Viễn không khỏi mỉm cười: “Nhớ như thế nào?


Nhớ bao nhiêu?”


Mặt mày Tô Lam bắt đầu đen lại.


Suy nghĩ một lát, cô nói: “Trà không hoài niệm, cơm không muốn ăn, như vậy đã đủ chưa?”


“Đương nhiên là không đủ.” Quan Triều Viễn nhẹ nhàng nói.


Thế nhưng Tô Lam đã sớm mất hết sự kiên nhẫn của mình.


Đặc biệt là vừa nãy, Lê Duyệt Tư còn cố ý chạy đến đây náo loạn một hồi mới thôi Thử tưởng tượng mà xem, lúc trước bản thân cô còn không quen biết Quan Triều Viễn cho nên những lúc cãi nhau như vậy thì Lê Duyệt Tư sẽ đến tìm Quan Triều Viễn sao?


Cô cũng không biết được phản ứng lúc đó của Quan Triều Viễn sẽ ra sao.


Mặc dù biết rắng tất cả những chuyện này đều đã kết thúc nhưng trong lòng không khỏi có chút đau nhói.


“Vậy rốt cuộc anh muốn gì nào?”


Tô Lam cau mày muốn đẩy anh ra: “Em không phải là Lê Duyệt Tư, nên em cũng không phải người có thể hiểu anh đến mức như vậy được.”


Quan Triều Viễn nhìn cô chằm chăm, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK