Nếu anh đói thì hãy bảo Lâm Mộc nấu bữa sáng cho, chỉ nhìn cô thi có thể no hay sao?
Nhưng cô không dám nghĩ chứ không đám nói ra khỏi miệng những lời này: “Lâm Mộc không ở đây sao?”
“Hôm nay bà ấy xin nghỉ về quê “.. Nếu không sợ thì tôi sẽ nấu bữa sáng cho anh”
Tô Lam cử động cơ thể, muốn nhảy xuống khỏi bồn rửa tay.
Nhưng người đàn ông Quan Triều Viễn này không có ý định buông tay.
Thay vào đó, anh lại nghiêng người về phía trước, làm cho cô không thể không ngả ra đằng sau.
“Xỏ dép đi trong nhà vào đi, buổi sáng trên mặt đất khá là lạnh đấy”
“Nhé”
Tô Lam gật đầu, đang định đẩy anh ra thì lại nghe thấy anh nói: “Còn nữa, mặc quần vào đi. Nếu không, tôi không thể bảo đảm là sẽ không làm gì một người mới khỏi bệnh nặng như em đâu.”
Quần?
Tô Lam cúi đầu nhìn xuống và nhanh chóng phản ứng lại.
Hôm qua khi Quan Triều Viễn bế cô đi tắm, lúc cô bước ra chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Vừa tỉnh dậy, khi rời khỏi giường, cô mơ màng túm lấy một chiếc áo sơ mi rồi đi vào phòng tầm.
Bên trong.
Tr*n chu*ng.
Trời ạ, cô không còn mặt mũi nào để nhìn người ta nưa.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang ửng đỏ kia, Quan Triều Viễn mới lùi về phía sau vài bước: “Ngoan, xuống dưới chờ tôi.”
“Ừm, được rồi!”
Tô Lam bỏ chạy thật nhanh.
Cô tay chân luống cuống thay quần áo, mãi cho đến khi chạy xuống dưới tầng, mặt cô vẫn còn nóng hầm hập.
Chẳng trách gì vừa rồi cô cảm thấy ánh mắt của Quan Triều Viễn nhìn cô có gì đó không đúng lãm.
Anh sẽ không hiểu lầm là cô cố tình ăn mặc như thế này và đi vào phòng tắm đâu nhỉ?
Thật là xấu hổ chết mất Tô Lam không có tài nấu nướng thiên phú nhưng dưới sự chỉ dẫn tỉ mỉ của Lâm Mộc, cô cũng nấu được mì, cháo, mấy món canh gì đó với cô cũng dễ như trở bàn tay.
Khi Quan Triều Viễn xuống cầu thang, bữa sáng gần như đã sẵn sàng.
Trứng năm trên mì, hành lá rắc lên trên, thịt xông khói thêm với rau xanh, màu sắc hài hòa và mùi thơm khắp cả căn phòng.
“Anh xuống đúng lúc lắm”
Tô Lam bưng cái bát kia ra, xoay người đi vào bếp và cởi chiếc tạp đề trên người xuống.
Mái tóc dài được cô ấy buộc hờ hững sau lưng, bóng lưng trông vô cùng dịu dàng, Cảnh này đã khắc sâu trong tâm trí của Quan Triều Viễn, sau nhiều năm anh vẫn còn có thể nhớ như in.
Sau khi ăn bữa sáng xong, Tô Lam đã chuẩn bị sẵn cho anh một ly nước sôi để nguội Anh không thích bất kỳ loại đồ uống nào có hương vị, cô biết rất rõ điều này.
Cô cầm ly sữa trên tay và uống một cách từ tốn.