Một người đàn ông sinh nhật, có cần phấn khích như vậy không?
“Tô Lam, đây là lần tổ chức sinh nhật đầu tiên trong đời của anh!”
Quan Triều Viễn ôm mặt Tô Lam vô cùng nghiêm túc nhìn cô.
“Thì ra anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật à, em nói mà! Vậy thì từ giờ năm nào chúng ta cũng sẽ tổ chức sinh nhật được không?”
“Được!”
Ngày mười lăm tháng Giêng năm sau có phải là đêm trăng tròn hay không cũng không biết được, dù sao mỗi năm cũng chỉ có một lần, cứ đồng ý trước đã.
“Tô Lam, anh vẫn chưa biết sinh nhật của em, sinh nhật em là ngày nào thế?”
“Em sinh vào mùa đông, ngày mười một tháng mười một âm lịch.”
“Ồ, được, anh nhớ rồi! Nhưng phải đợi rất lâu, tại sao sinh nhật năm ngoái em không nói cho anh biết?”
“Anh cũng không hỏi em mà?”
“…”
Quan Triều Viễn cau mày không nói gì.
Anh chưa từng tổ chức sinh nhật, nên trong đầu cũng không có khái niệm mừng sinh nhật, nên đương nhiên là không có hứng thú với sinh nhật của người khác.
“Được rồi, còn lâu mới đến sinh nhật của em, nói sau đi, ngày mai Kiêm Mặc phải ra ngoài cùng bạn học, vì vậy chỉ có hai chúng ta thôi.”
Mắt Quan Triều Viễn đột nhiên sáng lên.
“Em vợ anh càng ngày càng có mắt nhìn rồi!”
“Thì ra anh hy vọng thằng bé không ở nhà à, em còn tưởng anh muốn thằng bé ở nhà cơ chứ!”
“Ở nhà hay không đều tốt, nếu như cậu ấy không có nhà thì chỉ còn hai chúng ta thôi, anh có thể muốn làm gì thì làm!”
Vừa nói Quan Triều Viễn vừa sờ mông Tô Lam.
“Cút ra! Sao anh lại đáng ghét thế hả!”
“Hi hi! Em có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh không?”
“Đương nhiên là có rồi!”
“Vậy sao? Mau lấy ra đi!”
Quan Triều Viễn vô cùng phấn khích.
“Mai mới là sinh nhật anh cơ mà, hôm nay đưa cho anh làm gì? Đợi ngày mai khi mừng sinh nhật em sẽ đưa cho anh.”
“Vậy em tiết lộ trước một chút tin tức đi.”
“Không thể nói được! Mau ngủ đi!”
Quan Triều Viễn ôm Tô Lam vào lòng.
“Đi ngủ thôi, ngủ ngon, cục cưng nhỏ của anh.”
“Chúc cục cưng lớn ngày mai sinh nhật ngủ ngon.”
Vốn nghĩ rằng sau nghỉ ngủ một giấc liền có thể tổ chức sinh nhật, nhưng Quan Triều Viễn lại phấn khích quá không ngủ được.