Cũng không phải là nói thân thế của anh ấy cường tráng cỡ nào, trình độ đánh nhau cao bao nhiêu mà là khi anh ấy đã đánh thì như muốn lấy mạng vậy.
Bởi vì câu vua cũng thua thẳng liều Mỗi lần những tên côn đồ kia muốn tìm anh ấy gây phiền phức, đều bị sự liều lĩnh của anh ấy dọa cho chạy mất Đột nhiên nghe cô nhắc đến anh trai, Quan Triều Viễn không nói nữa, ôm cô lên thẳng phòng ngủ chính lầu hai.
Anh dùng chân đá văng cửa ra: “Nếu như sau này, anh của em cảm thấy anh đang bắt nạt em, vậy muốn cướp em khỏi tay anh mang đi đâu?”
Tô Lam cần môi, thần thái trong mắt đột nhiên ám đại Anh trai hiện tại còn đang nằm trên giường bệnh không thể động đậy, cùng tranh giành với Quan Triều Viễn thế nào đây?
“Anh trai em, anh ấn “Anh nói là nếu như”
Quan Triều Viễn thả cô xuống giường, mình thì nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô: “Nếu có một ngày, anh của em muốn giành em từ bên cạnh anh mang đi đâu?”
Tô Lam không khỏi bị câu nói này của anh làm cho tức cười, trên mặt còn đọng lại nước mắt mà nụ cười lại nở rộ.
Cô đưa tay vòng qua cổ anh: “Nếu nói như thế, vậy nhất định là anh bắt nạt hoặc lừa gạt em. Vậy đến lúc đó, nếu như anh trai em muốn dẫn em đi, em cam đoan sẽ để anh cả đời này cũng không tìm được em!”
Ánh mắt sâu thẩm của Quan Triều Viễn nhìn cô: “Nếu như không có thì sao?”
Tô Lam nhàn nhạt cười: “Vậy phải xem biểu hiện bình thường của ông chủ lớn Lệ rồi!”
Quan Triều Viễn sững sờ một chút, đẩy cô ngã thẳng xuống Anh ở trên cao nhìn xuống, dùng tay phải kéo cà vạt của mình: “Vậy buổi tối hôm nay anh phải biểu hiện thật tốt, để vợ thân yêu mãi mãi chỉ nhớ đến anh thôi, nhỉ?”
Tô Lam bị lời nói này của anh làm khuôn mặt đỏ lên: “Đáng ghét, tên vô lại xấu xa”
“Em thích anh xấu xa vô lại chứ gì!”
Quan Triều Viễn nói xong, trực tiếp đem Tô Lam đang muốn chuồn đi đè lại, kéo quần cô.
Nhưng quần mới kéo tới một nửa, cô liền la lên một tiếng đau đớn.
“Sao vậy?”
Tô Lam theo bản năng đỡ lấy đầu gối của mình “Đau: Quan Triều Viễn cuối cùng mới nhớ tới, vừa mới xuống xe lúc nấy, cô nhóc này hình như bị đụng vào đầu gối Anh xoay người nâng hai chân của cô lên, vậy mà phát hiện vị trí bên trên phía trong quần jean thấm ra mấy cái dấu đỏ nhỏ xíu.
Chảy máu rồi à?
Nhưng mà chỉ là va vào cửa xe một cái sao lại nghiêm trọng như vậy?
Quan Triều Viễn cầm kéo đem chỗ quần jean đó cắt thành một lỗ.
Tô Lam lập tức tiếc rẻ “Trời ạ, chiếc quần jean của em hơn ba triệu đó, em có thể cởi ra mà”
Quan Triều Viễn tức giận trừng cô một cái “Chồng em là anh đây thiếu tiền lắm hả?”
‘Tô Lam tủi thân cãi lại “Em biết chồng em không thiếu tiền, nhưng muốn làm một nàng dâu hiền lành thì không nên tiêu xài hoang phí”
Hồi trước, cô cùng Lâm Thúy Vân dạo phố mua chiếc quần jean này.
Giá gốc là hơn chín triệu, Chương trình giảm năm mươi phần trăm cũng còn gần một ba triệu hai ba triệu ba Mặc dù không tính là đắt lắm, nhưng trong suy nghĩ của Tô Lam, cũng không tính là rẻ.
Chương 3039
Chiếc quần jean này, lúc đầu cô không có ý định mua, nhưng Lâm Thúy Vân nói cô không mua thì sẽ mua cho cô ấy.
Tô Lam không có cách nào, chỉ có thể đi trả tiền Nhưng lúc tính tiền, cô suýt chút nữa sợ muốn tè ra quần, số dư trong thẻ thế mà lại biến thành hơn ba tỷ!
Lâm Thúy Vân duỗi cổ nhìn sang, trong nháy mắt liền nổ tung: “Tô Lam, cậu có lầm hay không? Cậu đếm xem, phía sau này đến cùng có bao nhiêu số không, chiếc quần mới có hơn ba tỷ, cậu liền móc móc lục soát, mình còn tưởng rằng cậu không có tiên đâu. Xì, suýt chút nữa lại giả vờ hào phóng với cậu!”
Tô Lam cũng mơ hồ, cô thậm chí nghĩ là mình tính sai.
‘Sau đó cô còn cố ý gọi điện thoại cho ngân hàng, hỏi thăm có phải tính sai hay không.
Mãi đến đến đêm hôm đó sau khi về nhà, hỏi Quan Triều Viễn mới biết được: Ba tỷ này là tiền tiêu vặt chồng yêu cho cô à?
Tiền tiêu vặt đấy!
Tô Lam cũng không có cảm giác bánh từ trên trời rơi xuống, ngược lại còn có một loại cảm giác sai lầm.
Dù sao, loại cảm giác không làm mà hưởng này…… Thật sự là quá sung sướng rồi, đúng không?
Chỉ là số tiền này để cô tiêu, có chút không chắc chắn.
Cô không muốn để cho Quan Triều Viễn cảm thấy, cô vì tiền của anh.
Cho nên ba tỷ sau đó kia cô không hề đụng tới, tiêu cũng là tiêu tiền của cô để dành.
Chẳng bao lâu nữa, ( Đại Mộng vô song } sẽ được truyền bá, đến lúc đó chia nhuận bút, chắc cũng rất khả quan.
Lúc Tô Lam còn đang mơ mơ màng màng, Quan Triều Viễn đã biến quần jean của cô thành đồ bỏ đi.
Thế nhưng trước mắt thấy một hình ảnh khiến con ngươi trong mắt anh co rút lại. là trước mắt nhìn thấy một màn, lại là để hắn con ngươi có chút co rụt lại.
Bởi vì trên đầu gối Tô Lam là một vùng chỉ chít vết máu.
‘Vừa xanh vừa tím, có nhiều chỗ thậm chí còn sứt một chút da.
Sắc mặt Quan Triều Viễn trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tô Lam giật mình kinh ngạc: “Chỗ đó là do không cẩn thận ngã một cái.”
Quan Triều Viễn vô cùng không vui liếc cô một chút: “Ngã một cái mà có thế bị nhiều vết thương như này?”
‘Vết thương trên đầu gối của cô diện tích rất lớn, rõ ràng là do bị thương nhiều lần mà thành ra Vậy.
Tô Lam thè lưỡi, vội vàng bắt đầu nói sang chuyện khác: “Tô Lam bị thương rồi, phải được chồng yêu hôn một cái mới khỏi được!”
Mắt thấy cô lại bắt đầu nũng nịu, Quan Triều Viễn lúc này mới thực sự trợn mắt nhìn cô một chút.
Bỏ đi, tạm thời không tính sổ với cô, chuyện này sớm muộn anh cũng có thể điều tra rõ ràng.
Hôn lên cánh môi cô nhóc một cái, anh mở miệng nói một cách u ám: “Không nói cũng chẳng sao, chờ một lúc nữa đau sẽ biết.”
Quan Triều Viễn nói xong lời này, xoay người đi lấy hộp thuốc.
Nhanh chóng anh đã thực hiện lời hứa của mình, làm cho Tô Lam đau đến la to lên, thậm chí còn cắn lên cánh tay anh một phát.
Bởi vì đầu gối của cô bị trây da, cho nên nhất định phải dùng cồn sát khuẩn trước sau đó mới có thể bôi thuốc.
Chương 3040
Tô Lam đau sắc mặt trắng bệch, không hề có chỗ phát tiết, chỉ có thể cố gắng cắn anh.
Quá trình cứ như vậy tiếp tục đến khi anh bôi xong thuốc.
Tô Lam yếu đuối ngã xuống giường, ngay cả cánh tay Quan Triều Viễn cũng bị cắn cho chảy máu mấy vết.
Quan Triều Viễn ôm cô đi tắm rửa xong lại ôm đến trên giường: “Tối hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, nhé?”
Tô Lam kéo lấy cánh tay anh, tức giận oán trách: “Anh Quan Triều Viễn, anh như này gọi là trả đũa!
Quan Triều Viễn hôn lên trán cô một cái: “Sai, cái này gọi là phạt nhẹ nhàng”
Nói xong liền nẵm ở bên cạnh cô, ôm cô vào lòng Tô Lam nép vào lồng ngực của anh, bên tai là nhịp tim vô cùng vững vàng của anh: “Ngày mai, em muốn ra ngoài.”
Quan Triều Viễn nhíu mày một cái.
“Em muốn mang quà đến cho ông cụ, em muốn đi mua cái hộp trang trí đẹp một chút”
‘Sắc mặt Quan Triều Viễn giấn ra một chút “Ừm, anh đi cùng em”
Trải qua chuyện này, anh coi như ý thức được, tuyệt đối không thể để cô một mình đi dạo bên ngoài Vật nhỏ này nhất định phải đem treo ở trên quần lót thì mới không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mặc dù nói mỗi một lần đều chỉ sợ hãi mà không có nguy hiểm. Nhưng nếu nói nhiều đế mấy lần thì Quan Triều Viễn cũng cảm thấy trái tim của mình sợ rằng sẽ không chịu được.
Sáng sớm hôm sau, Quan Triều Viễn sớm đã sắp xếp công việc giao cho trợ lý Lục.
Tô Lam thừa dịp lúc anh rửa mặt, chạy ra ban công gọi điện cho Nhan Thế Khải.
Điện thoại rất nhanh chóng được bắt “Tô Lam?”
Giọng nói Nhan Thế Khải còn có chút suy yếu Tô Lam vừa nghe đến đã cảm thấy hốc mắt cay cay: “Đàn anh, xin lỗi nhiều.”
“Cô bé ngốc, không cần xin lỗi anh. Chuyện đó là ngoài ý muốn, dù không phải em bị cướp thì anh cũng sẽ làm như vậy”
Tô Lam biết anh ấy đang an ủi mình, hốc mắt đều đỏ lên: “Đàn anh, không phải em không muốn đi thăm anh..”
“Anh biết hết, em không cần giải thích.”
Nhan Thế Khải lúc tỉnh lại liền thấy Cha mẹ ngồi ở đầu giường.
Anh ấy lúc đầu muốn đi tìm Tô Lam, hỏi cô có bị thương hay không, Nhưng y tá nói cho anh ấy biết: Cha mẹ anh đuổi cô gái nhỏ đưa anh đến đi rồi.
Cô gái nhỏ kia khóc dữ lảm, ở đầu giường một lúc lâu, khóc một lúc lâu.
€ó câu nói này là đủ rồi.
Nhan Thế Khải chẳng qua là cảm thấy tiếc nuối một chút.
Lúc đó tại sao mình không tỉnh lại, nếu không là có thể thay cô gái mình yêu lau nước mắt.
“Đàn anh, chờ em làm xong việc mấy ngày này sẽ đến thăm anh ngay”
Tô Lam không nói cho anh ấy biết chuyện mình muốn đến nhà họ Quan, cô sợ Nhan Thế Khải biết sẽ rất kích động.
“Được.”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, bên chỗ.
Chương 3041
Nhan Thế Khải truyền đến âm thanh vô cùng huyện náo. Nhan Thế Khải lên tiếng chào, cúp máy.
Tô Lam có thể đoán được, chắc là cha Nhan và mẹ Nhan.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Lam dụi dụi mắt vành mắt, chỉ cảm thấy ê ấm một chút.
Cô vừa mới quay người lại, bất thình lình nhìn thấy Quan Triều Viễn đứng ở cửa.
€ô bị giật mình kêu lên “Anh… anh đứng đây từ lúc nào?”
Ánh mắt Quan Triều Viễn nhàn nhạt, không vội vạch trần cô.
“Vừa tới, Lâm Mộc đã chuẩn bị cơm xong, xuống lầu ăn sáng thôi.”
Tô Lam hơi chột dạ: “Được”“
‘Sau khi ăn sáng xong, Quan Triều Viễn liền dẫn Tô Lam đi một chuyến tới quảng trường.
Tô Lam ở bên trong tìm một cửa hàng nhỏ tương đối quen thuộc, chọn một lúc lâu thì được một chiếc hộp màu gỗ lim thuần túy.
Quan Triều Viễn chờ cô trước cửa hàng.
Như loại cửa hàng nhỏ tinh xảo này, đi ra đi vào chủ yếu là nữ sinh.
Người đẹp trai bức người như Quan Triều Viễn đứng ở chỗ này, lập tức liền thu hút không ít nữ sinh đến liếc trộm.
Quan Triều Viễn bị các cô gái nhìn đến không kiên nhẫn được nữa, liền lạnh lùng trừng các cô ấy một chút.
Những cô gái nhỏ kia bị cái nhìn trừng cho bước chân phát lạnh, mặt mũi trắng bệch Người đàn ông này trông đẹp trai vậy mà lại có cảm giác hung ác vậy chứ?
Một hồi lâu sau, Tô Lam cầm một chiếc hộp gỗ lim tinh xảo đi ra.
Cô đưa đồ vật trong tay vô cùng tự hào lắc lư trước mặt Quan Triều Viễn: “Xong Quan Triều Viễn thuận tiện nhận lấy đồ vật.
Thật ra anh cũng tò mò không biết rốt cuộc cô nhóc của anh chuẩn bị quà gì cho lão già kia?
‘Sau khi hộp gỗ đỏ bị mở ra, không ngờ bên trong có một chuỗi vòng ngọc màu đỏ, là một chuỗi vòng đeo tay làm từ gỗ tử đàn thượng hạng.
Quan Triều Viễn lấy vòng tay ra, chỉ cần sờ vào chất gỗ thì đã biết rằng đây là gỗ tử đẳng thượng hạng trăm năm tuổi.
Hơn nữa, nếu không phải được đeo qua nhiều năm, thì chắc chắn không thể có cảm giác mượt mà trơn bóng thế này được.
Anh tỉnh tế phát hiện ra, trên viên đá cuối cùng của chuỗi hạt này, có khắc một chữ “Ninh”.
“Chùa Ninh Minh?”
Quan Triều Viễn nhíu mày.
Biểu cảm trên mặt anh dù không thay đối gì nhiều, nhưng trong mắt anh lại toát lên vẻ khó tin.
Nếu anh đoán không lầm thì chuỗi ngọc này hẳn là do trụ trì chùa Ninh Minh đeo nhiều năm, nên bên trên mới có thể khác một chữ “Ninh” như thế.
Vị sư trụ trì chùa này là một đại sư vô cùng danh tiếng, đức cao vọng trọng, rất ít khi nào lộ mặt.
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, cảm xúc anh đột nhiên trở nên hỗn loạn: “Chân của em, là vì đi thỉnh xâu chuỗi này nên mới ra nông nỗi này đúng không?”
Mặt Tô Lam đỏ lên, không ngờ chuyện gì Quan Triều Viễn cũng biết, đến cái này mà cũng đoán ra được.
“Em chỉ cảm thấy, nếu so với sự quý giá đất tiền thì ông cụ chắc sẽ thích thành ý hơn”
Chương 3042
Ánh mắt Quan Triều Viễn nhanh chóng trở nên dịu dàng, anh đưa tay trả xâu chuỗi lại cho cô: “Nghe em nói vậy, anh thấy quà anh chuẩn bị giúp em so với quà của em, vậy mà lại thua xa”
Khi Tô Lam chuẩn bị hỏi anh đã chuẩn bị quà gì, thì đột nhiên lại nghe thấy từ sau lưng vang lên một giọng nói đầy ngạc nhiên: “Anh hai, chị dâu, sao hai người lại ở đây?”
Hai người quay đầu lại thì liền thấy Tân Tấn Tài đang hổn ha hổn hển xách bao lớn bao nhỏ đi tới, Tô Lam tò mò hỏi: “Bác sĩ Tần, mấy thứ này đều do một mình cậu mua hết à?”
Tân Tấn Tài vội vàng gật đầu: “Đương nhiên rồi, chứ chị nghĩ rằng ai cũng như anh hai, có một người vợ dịu dàng, hiền lành, hiểu chuyện, còn giỏi chọn quà sao?”
Quan Triều Viễn lạnh nhạt liếc anh ta một cái: Cái mỏ nhọn lại bắt đầu nịnh hót rồi đấy.
Tô Lam không khỏi bị lời nói của anh ta làm cho buồn cười: “Hoành tráng đến thế à?”
Tân Tấn Tài cười một cái, định tiếp tục nịnh nọt thêm nữa.
Nhưng mà anh ta liếc mắt qua, lại thấy được vết thương trên đầu gối Tô Lam.
Anh ta nhìn chằm chăm vết thương kia một lúc lâu, biểu cảm trên mặt vô cùng kì lạ, lúc nhìn Tô Lam còn có chút ngại ngùng.
Quan Triều Viễn bước lên đạp vào mông anh ta một cái “Có tin anh móc mắt em ra không.”
Tân Tấn Tài chưa kịp kêu đau: “Anh hai, em nói chứ cái này anh cũng hơi bị quá đáng đẩy?”
Tân Tấn Tài cố ý nói nhỏ lại, xích lại gần anh: “Không phải chứ, em nói anh nghe, coi như anh thích loại tư thế kia, thì cũng phải suy nghĩ đến khả năng chịu đựng của cơ thể chị dâu chứ.
Ngày mai phải đi gặp người lớn trong nhà, mà anh thử nhìn cái đầu gối này của chị dâu coi. Cũng quá là kịch liệt rồi đó, hai cái con người này!”
Quan Triều Viễn: Tô Lam lúc này mới hiểu được những lời Tân Tấn Tài vừa nói ra có nghĩa là gì.
Mặt cô lập tức đỏ bừng lên trong nháy mắt.
Ok, Tân Tấn Tài thấy phản ứng này của cô thì cũng biết là cô xấu cô: “Uây, coi chị dâu nè, mắc cỡ quá trời luôn!”
Quan Triều Viễn trực tiếp đạp một cái vào mông anh ta.
Cái đạp này dùng mười phần sức lực, làm anh †a lảo đảo, đồ trong tay cũng cầm không được mà rớt đầy đất “Còn nói bậy nói bạ nữa, có tin anh phế chú em tại chỗ luôn không?”
Tô Lam không kiềm được mà bật cười thành tiếng.
Cô đi tới, vừa nhặt đồ lên vừa cười: “Lần này cậu hiểu lầm thật rồi, vết thương trên đầu gối là do hôm qua tôi bị té thôi, cậu đừng hiểu lầm”
Tân Tấn Tài nhướn mày, vô cùng khí thế ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát vết thương kia một lúc.
Anh ta phát hiên ra rằng hai vết thương trên đầu gối kia có diện tích bề mặt vô cùng lớn, không giống vì quỳ lâu mà bị. Do đó, anh ta lúng túng ho nhẹ hai cái, cười hì hì “Chị dâu, em thương lượng chuyện này với chị được không?”
Tô Lam hơi bất ngờ: “Chuyện gì cơ?”
“Thì lê mừng thọ của ông cụ Quan ấy, em cũng thuộc hàng con cháu cần phải về. Hay là chị cho em đi ké máy bay tư nhân của anh hai, đi về chung hai người được không?”
“Cái này…”
Tô Lam còn chưa dứt lời thì Quan Triều Viễn đã lạnh lùng từ chối: “Không được!”