Đây chính là khác biệt giữa hai người.
Thứ anh muốn đã có trong tay, Quan Triều Viễn dẫn Tô Lam chuẩn bị rời đi.
Hai người vừa mới ra tới cửa thì đã thấy cậu Tư cùng với Mộ Mãn Loan đã đi đến trước mặt.
Trông thấy Tô Lam, Mộ Hà Loan vội đứng lại.
Lúc này, trên khuôn mặt nghìn năm giá lạnh kia để lộ ra một nụ cười lạnh nhạt: “Tô Lam”
Tô Lam lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô Mộ bị mất trí nhớ rồi à? Cô đã quên những gì tôi nói lúc trước nhanh như vậy sao?”
Cậu Tư nhìn thấy người phụ nữ mình yêu bị đối xử như vậy thì không khỏi nhíu mày.
Hình như Mộ Mẫn Loan cũng không thèm để ý: “Tôi không quên.
“Tốt nhất là cô đừng quên. Dù vậy nhưng tôi muốn nhắc nhở cô, tôi không bao giờ muốn thấy điều này xảy ra một lần nữa trong tương lai. “
cậu Tư đứng ở bên cạnh có chút không chịu nổi: “Cô Tô, Mãn Loan biết ngôi biệt thự đó là quà sinh nhật của ông nội tặng cho mẹ cô, cuối cùng là để lại cho anh trai cô, cho.
nên cô ấy mới khăng khăng muốn lấy”
Anh ta còn chưa nói xong là đã bị Tô Lam mở miệng cắt ngang: “Đúng, nếu đã biết đây là đồ để lại cho anh trai tôi, vậy anh có tư cách gì để lấy nó?”
Cậu Tư khẽ nhíu mày, anh ta đưa tay định kéo Mộ Mẫn Loan rời đi.
Mộ Mẫn Loan hơi nghiêng người, cô ta né tránh sự đụng chạm của anh ta.
Cô ta quay đầu nhìn Tô Lam. Trên mặt cũng không xuất hiện chút tức giận nào, ngược lại còn để lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Năm năm qua cô ta ở cùng anh ta, cậu Tư chưa bao giờ thấy cô ta nở nụ cười như thế này.
* Tô Lam, cô đừng giận. Chỉ là tôi không muốn ngôi biệt thự này rơi vào tay người khác thôi. Nếu tôi biết hiện tại nó là của cậu Quan, tôi cũng sẽ không nghĩ gì nhiều. Cô yên tâm đi”
Giọng nói của Mộ Mẫn Lan rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không quan tâm đến thái độ ác liệt của Tô Lam lúc này.
Nhưng càng như vậy, Tô Lam lại càng cảm thấy vô cùng tức giận.
Mỗi lần đối đầu với Mộ Mẫn Loan, cô đều cố gắng dồn hết toàn bộ sức lực.
Nhưng khi thấy thái độ này của Mộ Mẫn Loan, cô cảm thấy giống như mình đang đánh một quyền vào vải bông, một chút cảm giác sảng khoái sau khi trả thù cũng không có, ngược lại còn bực bội thêm.
* Một người phụ nữ cố níu chuyện bạn trai cũ mãi không buông, bạn trai hiện tại cũng không ngăn cản, ngược lại còn vội giúp cô ta.”
Tô Lam hừ lạnh một tiếng, cô quay đầu nhìn sang cậu Tư.
“Nói thật, tấm lòng của cậu Tư to lớn quát”
Sau khi ném ra câu đó, Tô Lam quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình “Cậu Quan, chúng ta đi trước chứ?”
Ở cạnh Tô Lam lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy cô gái nhỏ này dữ dằn như thế.
Nhưng lúc cô gái nhỏ quay đầu nhìn mình, lại là bộ mặt kiêu kỳ dễ thương, khác hẳn bộ dạng nhe nanh múa vuốt khi nấy.
Khóe miệng Quan Triều Viễn bất giác cong lên một vòng cung nhàn nhạt, anh nhẹ nhàng gật đầu nói: “ Được!”