Tô Lam trong chốc lát ngẩn ra, nước mắt lưng tròng: Bản thân cô phải trả lời như nào?
Chẳng lẽ muốn cô nói rằng, thích anh chạm vào mình sao?
vietwriter.vn
Không nói ra được mà.
Sự im lặng của Tô Lam khiến lông mày của anh nhíu chặt lại, anh nắm lấy cằm của cô: “Thật sự không thích anh chạm vào em?”
Không phải.
Cô chỉ là không chịu được sự nhiệt tình của anh khi nấy, chứ không phải ghét anh.
“Em chỉ là…”
vietwriter.vn
Tô Lam còn chưa nói xong, Quan Triều Viễn đã chống người ngồi dậy.
“Xin lỗi, anh uống hơi nhỉ: Anh đưa tay lên xoa huyệt thái dương, sắc mặt ngày càng xấu Tô Lam nhanh chóng kéo thân thể mềm mại của cô đứng lên: “Em đi pha trà giải rượu cho anh.”
Nói xong, cô xỏ dép liền vội vàng chạy ra.
Nhìn bóng lưng gần như là bỏ chạy của cô, Quan Triều Viễn cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau.
Chạy một hơi đến phòng khách, Tô Lam lúng ta lúng túng bắt đầu chuẩn bị Nhìn thấy nước đang dần dần nóng lên, trong lòng cô buồn bực không chịu được.
“Tô Lam cái đồ ngốc này.”
Hai tay cô chống tay dựa vào gốc tường, thân thể khẽ run lên.
Cô từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cẩn thận như công chúa nhỏ, làn da tinh tế tỉ mỉ mà mẫn cảm.
Cho nên mỗi lần chỉ cần Quan Triều Viễn chạm vào cô, cô liền nhịn không được mà rùng mình.
Vừa nấy nguyên nhân cô rơi nước mắt, thật sự không phải là vì cô ghét sự đụng chạm của Triều Viễn.
Chỉ là vì cô không thể chịu được mà thôi…
ưng mà hình như Quan Triều Viễn đã hiểu lầm Lúc này, Quan Triều Viễn đang đứng ở ngoài hành lang lầu hai, đúng lúc từ trong phòng bếp nhìn qua.
Cô nhóc hai tay dựa vào góc tường run rẩy, rõ ràng là không chịu được cú sốc lớn.
Lẽ nào là lúc trước cô bị Cố Đức Hiệp tổn thương, cho nên để lại bóng đen tâm lý?
Sau khi Tô Lam làm trà giải rượu xong, trở lại phòng ngủ chính.
Lại phát hiện Quan Triều Viễn đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô bước đến bên thư phòng, thì phát hiện đèn bên trong sáng.
“Cốc cốc cốc.”
“Vào đi”
Giọng của Quan Triều Viễn mang theo chút mệt mỏi trước đó chưa từng có.
Nhưng có thể thấy rằng anh đã bình tĩnh hơn lúc nấy rất nhiều.
Tô Lam đẩy cửa bước vào.
Nhìn thoáng qua liền thấy được Quan Triều Viễn đang ngồi trước bàn làm việc, dường như đang xử lý một số tài “Triều Viễn, muộn như vậy rồi mà vẫn còn công việc phải xử lý sao?”
“Ừm, emm để xuống đi”
Quan Triều Viễn đầu cũng không ngẩng lên mà nói Tô Lam nhẹ nhàng bước qua.
Cô đem trà giải rượu bỏ xuống, nhưng người không có rời đi, cứ đứng như vậy.