Trời ơi, thế giới đã thực sự thay nghị lại Quan Triều Viễn hồi đó rất lạnh lùng!
Nhưng bây giờ khi nói những lời mật ngọt, mặt không đỏ và tim không đập, lòng bàn tay không run!
Nhưng tại sao Tô Lam lại thấy thích đến vậy?
Quan Triều Viễn nhìn thấy nụ cười mãn nguyện trên khóe miệng Tô Lam nên chuyển chủ đề sang chủ đề chính: “Nếu em muốn đi dự tiệc rượu với anh thì nhớ xử lý trước những thứ xung quanh em nhé?”
“Em biết rồi!”
Trước khi màn đêm buông xuống, Tô Lam lại cho Tiểu Việt ăn. Cô đứng trước cửa sổ vừa ngâm nga một bài hát thiếu nhị, vừa cẩn thận vô về cậu bé.
Không mất nhiều thời gian, anh chàng nhỏ bé đã nép vào vòng tay của mẹ, ngửi thấy mùi sữa trên cơ thể mẹ và chìm vào giấc ngủ một cách bình thản.
Ngay khi Quan Triều Viễn nhìn thấy cậu bé đã ngủ, anh đã gửi cậu bé sang phòng bên cạnh.
Để tiện cho việc chăm sóc, đến tối Lâm Mộc sẽ đưa cậu bé sang ngủ phòng bên cạnh để Tô Lam được nghỉ ngơi thật tốt.
Tô Lam mặc quần áo xong, định mở máy tính lên để phác thảo hợp đồng thì bất chợt mắt cô đen lại, máy tính trống trơn: “Ơ, có chuyện gì vậy? Máy tính của em!”
Ngay khi Tô Lam nhìn lên, cô thấy Quan Triều Viễn đang đứng ở mép ghế sofa, tay phải vẫn đang kéo ổ cảm điện, với vẻ mặt thờ ơ.
“Ơ, anh làm gì vậy? Em tưởng máy tính bị hỏng!”
Tô Lam mắng một câu, còn định bước tới chộp lấy.
Quan Triều Viễn cao hơn cô một cái đầu, anh giơ cánh tay của mình lên, Tô Lam dù có nhảy thế nào cũng không thể lấy được.
Cô tức giận: “Quan Triều Viễn, anh muốn làm gì?”
Quan Triều Viễn nhàn nhã nhìn cô chảm chăm, hồi lâu mới nói được: “Nhớ em”
Nhớ em?
Tô Lam sững sờ một lúc, chợt tỉnh lại, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng: “Nhớ cái gì, đừng nghĩ lung tung!”
Dù sao, cô biết rằng chỉ cần Quan Triều Viễn ở đây đêm nay, cô sẽ không thể nghĩ đến việc làm việc!
Vì vậy cô xoay người năm trên giường, lười nói chuyện với anh tiếp.
Quan Triều Viễn ném ổ cắm điện trong tay và đi tới.
Tô Lam vừa mới bước đến giường, bồng nhiên cảm thấy lưng thắt lại, cả người trực tiếp bị bế bổng lên ngay lập tức.
“Quan Triều Viễn, anh đang làm gì vậy?”
Quan Triều Viễn ngồi trên ghế sô pha, để Tô Lam ngồi trên đùi mình Hai người đang đối mặt với nhau, hơi nóng phả vào má nhau, chỉ cần Tô Lam ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt lấp lánh dưới mắt Quan Triều Viễn.
Đôi mắt anh như một con sư tử bị đói lâu ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy miếng mồi ngon.
Cô bị ánh mắt này làm cho choáng váng, không dám ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đang làm gì đấy?”
Quan Triều Viễn năm lấy bàn tay cô đang định đánh vào người mình và hôn nhẹ: “Đã hơn hai tháng rồi, em còn muốn trốn đi đâu?”
Đã hơn hai tháng?