“Anh đã giải trừ phong ấn, không còn máu của ma cà rồng trong người nữa. Bây giờ anh đã biến thành người bình thường, không chỉ mắt, mà sau này trong chuyện giường chiếu anh cũng không còn lợi hại như trước nữa. Em có chê anh không?”
Trừ vẻ bề ngoài, tiền tài ra thì thực lực của người đàn ông thường được chứng tỏ bằng bản lĩnh giường chiếu nữa.
“A di đà phật, thiện tai thiện tai, em đây cầu còn chưa được.”
“Em không chê thật à? Vẻ đẹp trai của anh em không chê, chuyện giường chiếu không còn giỏi như trước nữa em cũng không ngại à? Em sắp bước sang tuổi sồn sồn như hổ rồi đấy.”
Quan Triều Viễn lúc nào cũng nói chuyện thẳng thắn như vậy.
“Anh đổi sang góc độ khác để nghĩ đi, sau này chúng ta sẽ càng xứng đôi hơn trước, mặc dù anh không còn bền bỉ như ngày xưa nữa, nhưng biết đâu chúng ta sẽ càng phối hợp với nhau ăn ý hơn.”
Quan Triều Viễn lập tức nheo mắt lại, mỉm cười: “Ha ha ha, nói trúng tim đen của em rồi đúng không. Thật ra em cũng rất quan tâm xem anh sẽ thể hiện thế nào trong chuyện giường chiếu chứ gì. Yên tâm đi, sau này anh sẽ cố gắng hơn!”
“Cái gì đấy? Rõ ràng anh là người khơi mào đề tài này trước mà!” Mặt Tô Lam đỏ bừng lên, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ muốn nói về đề tài này với Quan Triều Viễn.
“Em nhìn lại mình xem, mặt em đỏ bừng lên rồi, không cần phải giấu anh đâu!”
“Cộc cộc cộc!”
Hai người đang ngồi trêu chọc nhau, không hẹn mà cùng quay về phía cửa.
Giản Ngọc nghiêng người, dựa vào cửa: “Thấy hai đứa lại bắt đầu trêu chọc nhau thế này thì chắc là không còn chuyện gì nữa rồi nhỉ.”
Quan Triều Viễn lập tức ôm Tô Lam vào lòng mình: “Tất nhiên là bọn tôi không có vấn đề gì rồi, ngay từ đầu chúng tôi đã chẳng có vấn đề gì cả. Chúng tôi rất ổn.”
Tô Lam không kiềm lòng nổi mà lườm Quan Triều Viễn một cái, không biết là vừa nãy ai đã lo rằng mình sẽ bị ghét bỏ.
“Hai đứa không sao rồi thì tôi cũng đi đây.”
“Anh phải rời đi à? Nhanh thế?” Tô Lam cũng biết là mình không thể giữ Giản Ngọc lại được, nhưng cô cũng không ngờ là anh ta sẽ rời đi sớm như vậy.
“Hồi trước tôi đã muốn đến thành phố W để thăm dò một ngôi mộ rồi, nhưng cứ chần chừ mãi chưa đi, cuối cùng thì cũng có thời gian để qua đó rồi.
Giản Ngọc vẫn nở nụ cười tà ác như trước.
“Chơi với mấy người chết mãi như vậy vui lắm à?”
“Mỗi người một sở thích. Mấy ngày vừa rồi tôi đã chuẩn bị để lên đường xong rồi, qua đây nói với hai người một tiếng thôi.” Giản Ngọc nói xong thì không quấy rầy hai người họ nữa.
“Anh cả phải đi rồi, anh không định giữ anh ấy lại à?” Tô Lam ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Quan Triều Viễn.
“Giữ anh ta lại làm gì chứ? Anh chỉ ước là anh ta rời đi càng sớm càng tốt thôi!”
Tô Lam cũng không khuyên Quan Triều Viễn thêm nữa, bây giờ hai anh em nhà này nói chuyện tử tế với nhau đã là tốt lắm rồi, dù sao thì hai người cũng không phải là hai anh em lớn lên với nhau từ nhỏ.
Buổi tối trước ngày Giản Ngọc rời đi, Tô Lam đã đích thân xuống bếp, nấu một bàn đồ ăn. Mà bất ngờ là Quan Triều Viễn không hề phản đối việc này.
Bầu không khí của bữa cơm này có vẻ hơi xấu hổ, Quan Triều Viễn chỉ tập trung vào việc ăn, không nói câu nào.