“Thư ký? Như anh thế này mà còn có thư ký à? Tôi nói cho anh biết, phải đền tiền cho tôi, nếu không hôm nay anh đừng hòng đi được!
Anh xem tôi là đồ ngốc sao, tôi để anh đi rồi tôi biết đi đâu tìm anh?”
Quan Triều Viễn ba ngày ba đêm không ăn không ngủ, vẻ mặt mệt mỏi, thậm chí còn râu ria xồm xoàm, nhìn thế nào cũng không giống ông chủ.
Quan Triều Viễn nhìn điện thoại của mình, không được, anh không thế giao điện thoại được, lỡ như Tô Lam có việc gọi cho mình thì sao?
Anh lấy chìa khóa xe trong túi ra, dứt khoát ném cho người đó.
Kết quả người đó nhìn chìa khóa xe trong tay, hai mắt lập tức mở lớn.
“Ferrari?”
“Thế chấp xe cho anh trước, về tôi sẽ chuộc lại!”
Quan Triều Viễn nói xong thì lại vội đi tìm bóng dáng màu trắng kia.
Anh nhớ lúc Tô Lam ra khỏi nhà, cô mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng!
Lúc này, đột nhiên có người la lên.
“Có người nhảy xuống biển rồi!”
Mọi người đều nhìn về hướng phát ra tiếng la.
Khoảnh khắc đó, vị trí của Quan Triều Viễn vừa khéo có thể nhìn thấy cuối cầu Tình Nhân.
Anh nhìn thấy bóng dáng màu trắng đó từ trên cầu nhảy xuống!
“Tô Lam”
Quan Triều Viễn như phát điên chạy về phía cuối cây cầu Tình Nhân!
Lúc này, trên cầu Tình Nhân rất hỗn loạn.
Bây giờ thúy triều đã bắt đầu lên, nước biến chảy xiết, sóng biển rất lớn, hơn nữa cầu Tình Nhân cao như vậy, mọi người không biết phải làm thế nào.
Có người lập tức báo với nhân viên phụ trách thắng cảnh.
Quan Triều Viễn chạy đến cuối cầu Tình Nhân, một dáng người màu trắng đang nhấp nhô trong con sóng.
Anh dứt khoát nhảy xuống biển!
“Lại thêm một người nhảy xuống rồi!”
Trong đám đông có người la lên.
Nhân viên của khu thẳng cảnh lập tức chạy đến hiện trường Giờ là lúc thủy triều lên, không ai dám nhảy xuống cả, một con sóng ập đến thì có lẽ sẽ mất cả cái mạng!
Họ cũng đành bó tay, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.
Quan Triều Viễn nhảy xuống biển nhưng không tìm được bóng dáng màu trắng kia!
Anh lặn xuống, tìm kiếm một lúc trong dòng nước chảy xiết rồi lại ngoi đầu lên.
“Tô Lam! Quan Triều Viễn hét lên như phát điên.
Nước biển dâng ngày càng cao thì càng khó tìm được người.
Một con sóng ập tới, Quan Triều Viễn bị đánh ra rất xa, anh lại cố gắng bơi về.
Chương 657
Mọi người đều đứng trên cầu hóng hớt.
Cảnh sát vẫn chưa đến.
“Giờ phải làm sao đây? Hình như người đàn ông vừa nhảy xuống là để cứu người, có vẻ quen với người phụ nữ nhảy trước đó!”
“Tôi đoán là có quen biết, dường như người đàn ông luôn gọi tên người phụ nữ đó! Hình như cái gì mà Tô Lam đấy”
Đám đông bàn tán xôn xao.
“Tô Lam!” Lại một tiếng hét như thấu tim gan vang lên.
Quan Triều Viễn nhảy xuống biển nhưng không tìm được bóng dáng màu trắng kia!
Anh lặn xuống, tìm kiếm một lúc trong dòng nước chảy xiết rồi lại ngoi đầu lên.
“Tô Lam!” Quan Triều Viễn hét lên như phát điên.
Nước biển dâng ngày càng cao thì càng khó tìm được người.
Một con sóng ập tới, Quan Triều Viễn bị đánh ra rất xa, anh lại cố gắng bơi về.
Mọi người đều đứng trên cầu hóng hớt.
Cảnh sát vẫn chưa đến.
“Giờ phải làm sao đây? Hình như người đàn ông vừa nhảy xuống là để cứu người, có vẻ quen với người phụ nữ nhảy trước đó!”
“Tôi đoán là có quen biết, dường như người đàn ông luôn gọi tên người phụ nữ đó! Hình như cái gì mà Tô Lam đấy”
Đám đông bàn tán xôn xao.
“Tô Lam!” Lại một tiếng hét như thấu tim gan vang lên.
Quan Triều Viễn lại lặn xuống biển.
Cho dù sức lực và tốc độ của anh mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng suy cho cùng thì sức mạnh của tự nhiên vẫn mạnh hơn.
Sóng biển cuộn trào hết đợt này đến đợt khác, hơn nữa còn ngày càng lớn.
Rõ ràng thể lực của Quan Triều Viễn hơi yếu đi, anh cũng ba ngày ba đêm rồi chưa ăn gì “yyt Nhưng anh không muốn từ bỏ, mặc dù không chắc người đó có phải Tô Lam hay không, nhưng lỡ như là cô thì sao?
Anh không cho phép chuyện lỡ như” như vậy xảy ra.
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Quan Triều Viễn lại lặn xuống biển, dưới tác dụng của nước biển, anh không ngừng bị cuốn đi.
Cuối cùng anh nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia, anh nhanh chóng bơi qua.
Anh ôm bóng dáng màu trắng đó vào lòng Nhưng áo lông ngâm trong nước rất nặng, anh cũng sắp kiệt sức, ôm người phụ nữ mặc áo khoác lông thực sự tốn rất nhiều sức lực.
Hôm nay có liều chết anh cũng phải cứu được cô!
Một người phụ nữ đeo khẩu trang mặc áo lông trắng len qua đám đông.
Cô nghe thấy có người không ngừng hét lên tên mình, cô phát hiện ở đây có rất nhiều người đang hóng hớt nên mới đi tới.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Lam hỏi người bên cạnh mình.
“Vừa có người nhảy xuống biển rồi có người khác nhảy xuống cứu, cô nói xem giờ thủy triều đang lên, nước biển còn xiết như thế, sao có thể cứu được đúng không? Người nhảy xuống đúng là tên ngốc mà!”
Một bác gái bên cạnh nói.
Chương 658
“Nhưng tôi thấy chắc là hai người này quen nhau, người đàn ông đó luôn gọi cô gái kia là Tô Lam, không quen thì sao biết cô gái đó mà gọi Tô Lam được chứ?”
Một bác gái khác nói.
Tô Lam lập tức cúi đầu nhìn xuống biển.
Chỉ thấy Quan Triều Viễn đang cố sức kéo một cô gái mặc áo trắng.
Nước biển không ngừng dội lên cơ thế anh, sóng ập tới, anh lại chìm trong nước!
Nhìn bóng dáng màu trắng anh đang kéo và áo trên người mình, màu sắc chẳng khác mấy!
Có lẽ anh tưởng người nhảy xuống biển là cô nên mới bất chấp nhảy xuống để cứu.
Nhìn Quan Triều Viễn gắng sức kéo bóng dáng đó…
Tô Lam rơm rớm nước mắt.
Đột nhiên cô cảm thấy mình ngày càng không nhìn rõ con người Quan Triều Viễn.
Anh cho rằng là mình nên không cần cả mạng sống.
Nhưng tại sao lại không muốn cho mình một đứa con?
Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh nghĩ thế nào vậy?
Trong biển mênh mông, Quan Triều Viễn cố gắng nâm chặt lấy bóng dáng màu trắng đó, còn ráng sức tranh giành với biển!
“Cứu chồng tôi!”
Đột nhiên Tô Lam la lên.
“Mau cứu chồng tôi, người đó là chồng tôi, xin mọi người cứu anh ấy!”
‘Cho đến lúc này, Tô Lam mới phát hiện tình yêu mình dành cho Quan Triều Viễn đã ăn sâu vào xương!
Cô hận anh đã cho mình uống thuốc tránh thai trong khi cô không biết gì, hận anh khiến mình sảy thai, hận anh giấu sự thật chuyện mình sảy thai!
Nhưng vào thời khắc sống chết này, cô không muốn anh chết!
Tô Lam van xin những người bên cạnh nhưng không một ai sẵn lòng nhảy xuống, mà bản thân cô lại không biết bơi.
“Cô gái, đó là chồng cô à? Các cô là tình yêu tay ba sao? Loại đàn ông này thì cần làm gì?” Bác gái vừa nấy lại lên tiếng.
“Đúng đấy, cô gái kia là kẻ thứ ba đúng không, vì người thứ ba mà chồng cô còn chẳng màng mạng sống, cô quan tâm đến cậu ta làm gì nữa?
Ông chú bên cạnh cũng hơi chướng mắt, nói.
Mọi người bàn tán xôn xao nhưng không một ai chịu nhảy xuống!
“Không phải, không phải vậy!”
Nếu muốn giải thích rõ chuyện này thì rất lãng phí thời gian.
Tô Lam cũng không biết phải giải thích thế nào.
Lúc cô đang hoang mang lo sợ thì cuối cùng cảnh sát cũng đến.
Nhân viên quản lý liên quan của khu thắng cảnh cũng chuẩn bị dụng cụ cứu hộ chuyên nghiệp hơn để cứu Quan Triều Viễn và cô gái mặc áo lông trắng kia lên.
Chương 659
Tô Lam gạt đám đông sang một bên, đi đến địa điểm cứu hộ.
Xe cấp cứu đến trước, đưa hai người lên xe cấp cứu, Tô Lam cũng lập tức theo xe cấp cứu chở Quan Triều Viễn.
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên y tế, Quan Triều Viễn nôn ra vài ngụm nước, anh ho dữ dội mấy tiếng rồi năm xuống, thở hốn hến.
Anh rất mệt rồi.
Nói thật, nếu nhân viên cứu hộ đến muốn một phút thôi thì có thể anh đã cạn kiệt sức lực, chìm xuống đáy biển cùng với cô gái kia rồi.
Vì nhân viên y tế đang làm cấp cứu nên Tô Lam cũng không tiện tới trước.
Có y tá đang chuẩn bị truyền dịch cho anh, đầu kim sắp chạm vào mu bàn tay của anh.
Quan Triều Viễn đấy nhân viên y tế ra.
“Tô Lam đâu?”
“Ôi, anh đừng động đậy!”
“Tôi đây” Tô Lam đáp.
Quan Triều Viễn lập tức ngồi bật dậy như lò xo, ngước mắt nhìn Tô Lam.
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hoàn toàn sững sờ.
“Anh làm sao vậy chứ? Mau năm xuống!”
Quan Triều Viễn không nãm xuống, y tá thấy anh có vẻ không hề hấn gì nên cũng không kiên quyết truyền dịch cho anh nữa.
“Anh có khó chịu ở đâu không?” Bác sĩ hỏi.
“Không có, tôi có thể xuống xe chưa?”
“Vân nên đến bệnh viện đã, kiếm tra thì tốt hơn” Tô Lam nói.
“Được” Quan Triều Viễn lập tức đồng ý.
Xe cấp cứu đưa họ đến bệnh viện.
Bác sĩ và y tá chuẩn bị đẩy Quan Triều Viễn vào phòng kiểm tra.
Nhưng Quan Triều Viễn lại kéo tay Tô Lam.
“Em vào với tôi”
Bác sĩ ở bên cạnh nở nụ cười.
“Sao? Vân còn sợ à? Phải vào cùng vợ mới được?”
“Người ngoài không được phép vào trong, tôi ở ngoài này đợi anh”
“Không được” Quan Triều Viễn như một đứa trẻ, kiên quyết muốn Tô Lam vào cùng mình.
Lúc này, Doãn Cẩn đến.
Tô Lam nhìn Doãn Cẩn.
“Đây chẳng phải thư ký Doãn sao? Anh ta sẽ canh tôi, tôi không đi đâu”
Tô Lam biết Quan Triều Viễn lo lắng điều gì.
Lúc này Quan Triều Viễn mới yên tâm đi vào phòng kiếm tra.
“Mợ chủ, ngồi bên ngoài một lát đi”
Doãn Cẩn chỉ vào hàng ghế dài Hai người cùng ngồi xuống.
“Mợ chủ, ba ngày ba đêm rồi Sếp Quan không chợp mắt, cũng chưa ăn gì”
Chương 660
Tô Lam mấp máy môi, sững sờ đến nỗi không thốt nên lời.
Người đàn ông này…
“Sếp Quan thật sự rất yêu mợ chủ, ba ngày nay anh ấy anh ấy nối nóng không biết bao nhiêu lần, cả thế xác và tinh thần kiệt quệ như muốn phát điên”
Doãn Cẩn nói tiếp.
“Tôi biết rồi”
“Mợ chủ vì chuyện sảy thai sao?”
Tô Lam không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
“Lúc Sếp Quan biết mợ sảy thai cũng rất buồn, đứa bé là của hai người, mợ bưồn thì trong lòng anh ấy cũng chẳng dễ chịu gì. Ngoài ra, thực sự không điều tra được manh mối gì về người đánh mợ chủ lần đó, ngay cả camera giám sát khu vực xung quanh cũng không có, hơn nữa đối phương rất rất có kinh nghiệm, đã có chuẩn bị từ trước”
“Mợ chủ, không giấu gì mợ, lần trước tôi nói với mợ rãng Sếp Quan vẫn luôn liên lạc với Tiêu Mạch Nhiên, còn nói có vài lần Sếp Quan tâm sự thân thiết với Tiêu Mạch Nhiên. Chắc mợ cũng hiểu, đó đều là Sếp Quan bảo tôi nói với mợ, thực tế hoàn toàn không có chuyện đó”
“Cái gì “Tôi cũng không muốn giấu mợ, nhưng tôi không dám trái lại lệnh của Sếp Quan. Sếp Quan nóng tính, anh ấy bảo tôi sắp xếp cho anh ấy rất nhiều việc, tôi nghĩ anh ấy cố ý phớt lờ mợ”
“Tại sao phải cố ý phớt lờ tôi?”
Khoảng thời gian trước, đột nhiên Quan Triều Viễn không liên lạc gì với cô, cho đến bây giờ Tô Lam vẫn không hiểu lúc đó Quan Triều Viễn lên cơn gì.
“Tôi theo Sếp Quan nhiều năm như vậy, hễ là chuyện bí mật thì đều do.
tôi giải quyết, bao gồm cả việc tìm bác sĩ trung y kê đơn thuốc tránh thai cho mợ. Tôi nghĩ có lẽ Sếp Quan có chuyện gì khó nói, bây giờ anh ấy chưa thể có con, nhưng cô lại luôn muốn có con. Có thể anh ấy sợ làm lỡ dở mợ nên cố ý lạnh nhạt với mợ”
Tô Lam kinh ngạc nhìn Doãn Cẩn.
Hóa ra có nhiều chuyện như vậy nhưng cô lại không biết.
Mặc dù cô nghĩ không ra tại sao Quan Triều Viễn không muốn có con, nhưng từ điều này có thể thấy Quan Triều Viễn thật sự rất yêu cô.
“Mợ chủ, Sếp Quan thật sự rất yêu mợ”
“Ai là người nhà của bệnh nhân? Người nhà của Lê Thẩm Thấm có đây không?” Một y tá đi ra.
Đáp lại y tá là sự im lặng.
Y ta đi thẳng tới chỗ Tô Lam.
“Chẳng phải cô đến cùng sao? Cô có quen với cô gái đó không?”
“Tôi không quen”
“Cô gái đó tỉnh rồi, đang làm ầm lên muốn
gặp người vừa rồi cứu cô ấy, hai người ai đến xem thử đi?”.
Đang nói thì Quan Triều Viễn ra khỏi phòng khám.
Quá trình kiểm tra của anh đều được đơn giản hóa cho nên kết thúc rất nhanh.
“Về nhà thôi.”
Y tá vội ngăn Quan Triều Viễn lại.