Ngay sau khi Tô Lam được nhắc đến, Quan Triều Viễn cuối cùng cũng an phận ngồi xuống.
Anh không tiếp tục nhúc nhích, nhưng nhiệt độ không khí quanh người tỏa ra càng lúc càng thấp.
vietwriter.vn
Lục Mặc Thâm không khỏi muốn cười khi thấy dáng vẻ của anh như vậy: “Được rồi, lần này tôi sẽ giúp anh một lần, tôi sẽ tới nơi làm việc của chị dâu nhỏ quan sát giúp anh.”
Tân Tấn Tài tiến lên một bước và bắt đầu đổi băng gạc mới cho Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn nheo mắt, hít thở chậm rãi.
Mặc dù cho phép anh ta rửa sạch vết thương giúp mình, nhưng vẻ khó chịu trên khuôn mặt tuấn tú kia càng ngày càng lộ rõ.
vietwriter.vn
Lục Mặc Thâm đứng dậy, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, chuẩn bị xoay người xuống lầu rời đi Nhưng mà anh ta vừa mới bước ra khỏi biệt thự, ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc.
Đó không phải là Lâm Thúy Vân thì là ai chứ!
Lâm Thúy Vân dường như cũng nhìn thấy anh ta.
Bàn chân vừa bước vào lập tức thu lại, rồi đi về hướng ngược lại không chút do dự.
Vừa đi cô ấy vừa lẩm bẩm trong miệng: “Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.”
“Lâm Thúy Vân, cô có biết bốn chữ Tôn Sư Trọng Đạo viết thế nào không hả?”
Giọng nói của Lục Mặc Thâm vang lên sau lưng, anh ta đã thành công ngăn bước chân của Lâm Thúy Vân lại.
Cô ấy gần như nghiến răng nghiến lợi: Tên khốn này một ngày không tìm mình gây phiền toái sẽ không thoải mái có phải hay không vậy!
Dù trong lòng căm hận tột cùng nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn quay lại và nặn ra một nụ cười ngọt ngào: “Hóa ra là giáo sư Lục đấy à? Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được anh ở một nơi như thế này”
Lục Mặc Thâm híp mắt, không vạch mặt sự giả tạo của cô ấy.
Anh ta bước qua vài bước, liếc nhìn lãng hoa và giở trái cây trên tay cô ấy: “Đây là đến thăm nam thần của cô hay là đến thăm chị em tốt của cô đây?”
Lâm Thúy Vân sững người một lúc Được rồi, cô thừa nhận.
Mặc dù cô muốn đến thăm Tô Lam.
Đúng là quả thực có chút lòng riêng, muốn lén lút nhìn trộm nam thần.
Nhưng mà, không cẩn thận nên bị buộc phải chào hỏi Lục Mặc Thâm mặt người dạ thú này!
Cô ấy hồn nhiên đong đưa những thứ trên tay: “Đương nhiên là tới thăm Tô Lam rồi”
Lục Mặc Thâm liếc nhìn về phía sau, phát hiện hôm nay cô chủ lớn này không có đi xe của nhà mình đến đây.
Vì vậy, anh ta dứt khoát đưa tay ra và nằm lấy cổ tay cô ấy, đi thẳng về phía chiếc Bentley của mình.
“Này này này, giáo sư Lục, nam nữ thụ thụ bất thân đó! Anh làm gì vậy? Tôi nói cho anh biết, ban ngày ban mặt giờ trò lưu manh, tôi sẽ hét lớn lên đó.”
Lâm Thúy Vân luống cuống chân tay không ngừng giấy dụa.
Lục Mặc Thâm không nhịn được ném cô ấy vào ghế lái phụ, sau đó đóng cửa lại.
“Lục Mặc Thâm, anh điên rồi hả?”
Lâm Thúy Vân cố gắng kéo cửa xe, nhưng phát hiện nó đã bị khóa Cô ấy tức giận đến mức đột nhiên chửi ầm lên: “Anh làm gì vậy? Chúng ta chỉ là đơn thuần quan hệ thầy trò. Hành vi của anh bây giờ gọi là gì chứ? Đây gọi là bắt cóc, anh có biết không?”