Cô cũng không phải là một người cởi mở, cô không giống những người khác ở thời này, có quan điểm không muốn sinh con, chỉ muốn sống một cuộc sống hai người mãi mãi.
Thật ra, cô là một cô gái rất truyền thống.
Sự yên lặng này đã khiến Quan Triều Viễn cảm thấy rất xúc động. Anh biết rằng Tô Lam không thể chấp nhận được việc hai người không thể có con. Mà không chỉ Tô Lam mà những người bình thường khác cũng sẽ cảm thấy chuyện này rất tàn nhẫn.
Quan Triều Viễn thấy Tô Lam yên lặng rất lâu thì cũng hiểu đại khái ý của Tô Lam, anh từ từ quay người, chuẩn bị rời đi.
Có đôi lúc, càng nói nhiều thì sẽ càng khiến cho người tá đau khổ hơn.
Nhưng đúng lúc anh quay người đi, Tô Lam bỗng kéo cổ tay anh lại.
“Chúng ta… sau này chúng ta hãy nhận nuôi một đứa đi.”
Quan Triều Viễn quay phắt người ra nhìn Tô Lam, lúc này cô vẫn đang cúi thấp đầu xuống như đang đưa ra một quyết định rất khó khăn nào đó.
“Em… em vừa nói gì cơ?”
Tô Lam cố gắng hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên, một nụ cười tươi xuất hiện trên gương mặt tràn đầy nước mắt của cô.
“Em nói là chúng ta hãy nhận nuôi một đứa bé đi, không cần phải tự sinh ra cũng được, trên thế giới này có rất nhiều cô nhi mà.”
Quan Triều Viễn vui vẻ đặt tay lên bả vai của Tô Lam: “Tô Lam, em nói thật không? Em sẵn lòng làm vậy à?”
Tô Lam trịnh trọng gật đầu một cái, cái gật đầu này lại càng khiến Quan Triều Viễn cảm thấy hưng phấn hơn, anh giang tay ra ôm Tô Lam vào lòng mình.
Tô Lam nở một nụ cười xán lạn, mặc dù không thể sinh con nhưng sau này hai người vẫn có thể nhận nuôi một đứa bé về làm con của hai người, chuyện này cũng không phải là quá khó.
Nghĩ đến việc sau này có thể ở chung với Quan Triều Viễn là cô đã thấy hài lòng rồi.
“Tô Lam, sau này chuyện gì anh cũng sẽ nghe theo em, em muốn nhận mấy đứa con cũng được!”
Tô Lam bỗng nhăn mũi lại, sau đó cố gắng giãy ra khỏi cái ôm của Quan Triều Viễn.
“Sao thế? Anh còn chưa ôm em đủ mà. Anh đã không ôm em cả tuần rồi.” Quan Triều Viễn cảm thấy rất uất ức, lại giang tay ra, chuẩn bị ôm Tô Lam vào lòng mình lần nữa.
Nhưng Tô Lam lại lùi về sau một bước, duỗi thẳng hai tay ra, đẩy vào ngực của Quan Triều Viễn.
“Người anh hôi quá! Em ngửi mà chảy cả nước mắt rồi đây này!”
“Anh còn chưa ghét bỏ em bao giờ mà em lại dám ghét bỏ anh chứ?”
Tô Lam bịt chặt mũi mình lại.
“Anh hôi quá! Anh không tắm mấy ngày rồi vậy?”
“Từ lúc không được gặp em đến giờ anh chưa tắm lần nào.”
Tô Lam khẽ thở phào một hơi.
“Được rồi, được rồi, để em đi chuẩn bị nước tắm cho anh, lát nữa anh đi tắm luôn rồi thay quần áo mới đi.”
Tô Lam hạ tối hậu thư với anh.
“Vâng ạ, anh sẽ nghe lời em.” Quan Triều Viễn bỗng trở nên dịu dàng đến lạ.