Nhưng nếu đi đến khu người nghèo xem những lưu dân kia thì biết, cho dù có là quốc gia xinh đẹp thế nào, nó cũng sẽ tồn tại những bức tranh đen tối và xấu xí.
Ở đó có đầy rẫy cảnh bạo lực máu tanh, cướp bóc và ăn cấp, thậm chí giết người cũng liên tục xảy ra.
“Hình như bên kia có nghệ sĩ lang thang, chồng à, mình đi qua xem một chút đi.”
“ừ” Sau khi Quan Triều Viễn đậu xe xong, Tô Lam kéo cánh tay anh, dẫn hai thằng nhóc tản bước trong quảng trường.
Bốn phía người đến người đi, tiếng đàn phong cầm vang vọng xung quanh vô cùng dễ nghe.
Tô Lam đứng bên cạnh cây cầu đồng tâm, nhìn thấy hai bên cầu treo đây xích sắt và khóa đồng tâm, cô cũng đi mua hai cái.
Phía trên khắc tên mình và Quan Triều Viễn, cùng với hai đứa trẻ, sau đó khóa nó ở trên cầu.
Toàn bộ quá trình này, Quan Triều Viễn ôm hai đứa bé, yên lặng đứng sau lưng cô.
“Sau khi khóa đồng tâm này lại, một nhà bốn người chúng ta sẽ mãi mãi không xa rời.”
Nói xong, cô vui vẻ vùi vào lòng Quan Triều Viễn.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo gió màu xám tro nhạt, quấn cả khăn quàng cổ.
Bờ vai của anh rất rộng, cứ thế ôm cả đứa bé và Tô Lam vào lòng.
Tô Lam cũng mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, phía dưới là quần dài màu vàng nhạt đến mắt cá chân, mang một chiếc mũ lông xù, trông vừa điềm tĩnh vừa dịu dàng.
Lúc bốn người nhà họ đứng trên cầu đồng †âm, bỗng nhiên có một giọng nói già nua vang lên từ phía sau: “Mấy vị à, có muốn tôi vẽ cho mọi người một bức chân dung không?”
Tô Lam kinh ngạc quay đầu nhìn lại thì thấy một họa sĩ lang thang tóc trắng bạc phơ, đội mũ nồi, ngậm một điếu thuốc lá trong miệng đang vui vẻ nhìn họ.
“Có vẽ chúng ta được không?”
Tô Lam quay đầu nhìn Quan Triều Viễn một chút, ánh mắt nhìn như đang dò hỏi.
Trước đôi mắt ngập vẻ mong chờ của cô, sao Quan Triều Viễn có thể nhẫn tâm từ chối được, vẻ mặt anh hết sức dịu dàng, gật đầu nói: “Được: Vậy là một nhà bốn người đứng trên cầu, Quan Triều Viễn ôm Tô Mỹ Chị, Tô Lam giữ Tô Duy Hưng.
Cách đó không xa, vị họa sĩ nọ nghiêm túc bắt đầu vẽ cho họ.
Khoảng một giờ qua đi, hai đứa nhóc sắp không đợi nổi nữa thì rốt cuộc họa sĩ cũng vẽ xong.
“Xong rồi”
Ông ta đứng lên, đưa bức tranh này cho họ.
“Hai người là đôi vợ chồng xứng đôi vừa lứa nhất mà tôi biết, một nhà bốn người thật sự rất hạnh phúc, cho nên tôi vẽ miễn phí bức tranh này cho mọi người.”
Tô Lam vô cùng vui vẻ, cô cẩn thận nhận lấy bức tranh này.
Trong hình, vẻ mặt hai người đều rất đỗi dịu dàng, trong mắt họ dường như không còn ai khác.
Người họa sĩ này thật sự rất giỏi, vẽ gia đình sống động như thật, giống như chụp ảnh ra vậy, ngay cả mỗi sợi tóc gáy cũng rất giống thật.
“Vẽ đẹp quá, có thể cho bọn tôi bức tranh này thật sao?”
Tô Lam vô cùng hài lòng nâng bức vẽ lên.