Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 772


“…”


“Ngoài ra, em cảm thấy Tô Lam đã bắt đầu nghi ngờ rồi, chi bằng anh chủ động nói với cô ấy, biết đâu Tô Lam sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.”


Quan Triều Viễn ngước mắt nhìn Tiêu Mạch Nhiên, trong mắt không có một chút độ ấm nào.


Điều này khiến Tiêu Mạch Nhiên càng đau lòng, ánh mắt anh nhìn Tô Lam luôn chứa đầy tình cảm còn ánh mắt anh nhìn người khác lúc nào cũng lạnh lùng.


“Tôi biết rồi, cảm ơn.”


Quan Triều Viễn mở cửa đi vào toilet.


Tiêu Mạch Nhiên lặng lẽ thở dài rồi quay lại chỗ ngồi của mình.


Quan Triều Viễn đi toilet xong cũng quay về chỗ, thấy Tô Lam ngủ rất ngon nên không quấy rầy cô.


Nhưng anh thấy Tiêu Mạch Nhiên không giống như đang nói dối, nếu không, ai mà biết chuyện cái lược chứ?


Cả quãng đường Quan Triều Viễn vô cùng mệt mỏi, anh vẫn đang nghĩ đến chuyện này.


Xuống máy bay, xe đã đợi ở bên ngoài, Quan Triều Viễn dẫn Tô Lam lên xe.


Đột nhiên sân bay xôn xao, thậm chí còn có tiếng la hét.


Quan Triều Viễn nhìn ra phía sau.


“Xảy ra chuyện gì vậy?”


“Ồ, tôi cũng nhìn không rõ lắm, hình như có người bị ngất.”


“Mau đi thôi, đến bệnh viện Q.M trước.”


“Vâng, Sếp Quan.”


Suy cho cùng thì Quan Triều Viễn vẫn không tin được trình độ của bác sĩ trong thôn, anh nhất quyết đưa Tô Lam đến bệnh viện khám lại vết thương ở chân.


Chuyên gia khoa chấn thương của bệnh viện Q.M kiểm tra vết thương của Tô Lam.


“Sếp Quan, vết thương của mợ chủ tạm thời không có trở ngại gì lớn. Nếu sếp Quankhông yên tâm thì có thể gây tê, cắt chỉ rồi tiến hành xử lý và khâu lại lần nữa, nhưng tôi thấy kỹ thuật khâu của bác sĩ này khá tốt, có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu.”


Tô Lam lập tức nhìn Quan Triều Viễn.


“Em đã chịu đau một lần rồi, lẽ nào còn muốn em chịu đau thêm lần nữa? Em không muốn khâu lại, cứ để thế đi.”


Quan Triều Viễn chỉ có thể nghe lời Tô Lam, anh cũng không muốn Tô Lam bị giày vò thêm nữa.


“Có khả năng bị nhiễm trùng không?” Quan Triều Viễn hỏi.


“Chắc là không đâu, vết sưng bình thường thôi, vài ngày nữa mới có thể đỡ.”


“Sẽ để lại sẹo sao?” Tô Lam chỉ quan tâm đến vấn đề này.


Dù sao thì cô là ngôi sao nữ mà, nếu chân có một vết sẹo thì sau này sẽ ảnh hưởng đến việc mặc váy hay quần ngắn gì đó.


“Cái này khó nói lắm, phải xem khả năng phục hồi của từng cá nhân, vẫn phải chăm sóc cho tốt mới được.”


“Được, tôi biết rồi.”


Quan Triều Viễn đưa Tô Lam về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK