Tô Lam lo lắng hơn cả khi mình lên sân gấp bội!
Bởi vì cô có thể được thông báo về tiết mục của mình bất cứ lúc nào cho nên không dám đi khỏi phòng hóa trang, vì vậy lúc họ biểu diễn cô cũng không thể đi xem.
Tuy nhiên, về cơ bản cứ cách vài chục giây lại rộ lên tiếng cười hoặc tiếng vỗ tay của khán giả!
Cuối cùng trái tim treo lơ lửng của Tô Lam cũng rơi xuống, điều này chứng tỏ tiết mục đạt được hiệu quả rất tốt!
Không uổng công mọi người tận dụng những lúc rảnh rỗi trong thời gian đóng phim luyện tập vất vả!
Dự tính tiết mục chỉ kéo dài tám phút, bởi vì trong quá trình luôn bị tiếng vỗ tay của khán giả cắt ngang, cũng có những phần phát huy ngẫu hứng, cho nên kéo dài đến mười phút.
Đến khi chào cảm ơn, khán giả vỗ tay không ngừng, các diễn viên đứng trên sân khấu chào tận ba phút.
Có thể thấy được sức ảnh hưởng của tiết mục này!
“A… căng thẳng quá, sợ chết em rồi!” Bạch Mục là người đầu tiên chạy trở lại.
“Bọn em thành công rồi, chị Tô Lam! Chị có nghe được tiếng vỗ tay không?” Hùng Cẩm Cẩm vừa chạy về vừa nói với giọng phấn khích.
Mọi người thi nhau kể ở trên sân khấu mình đã căng thẳng đến mức nào.
Người nào người nấy đều vô cùng hưng phấn.
“Đúng rồi, chị Tô Lam, người ta đã thông báo tiết mục của chị bao giờ biểu diễn chưa?”
“Không thấy gì, chị vẫn đang chờ đây. Biết thế vừa nãy chị đi xem các em biểu diễn rồi.” Tô Lam cảm thấy khá tiếc.
Bỗng nhiên Mục Nhiễm Tranh suy tư rồi cảm thấy không đúng lắm.
“Biểu diễn xong rồi, các em ra đằng trước xem chương trình tiếp đi.”
“Được rồi, được rồi, chị Tô Lam, lát nữa bọn em sẽ nghe chị hát.”
Mấy cô nàng diễn viên hưng phấn chạy ra phía trước, ở đây cũng có khu vực xem biểu diễn riêng của họ, chẳng qua khá đông người.
Trong phòng hóa trang công cộng, rất nhiều người biểu diễn xong đều đã bắt đầu tẩy trang.
Tô Nhược Vân và staff của mình chờ mãi, rốt cuộc cũng chờ được tin tức tốt từ nhân viên công tác.
“Cô Tô, hiện giờ đã có phòng hóa trang riêng, các cô có thể đến đó rồi.”
Mọi người lập tức mang đồ lên chuẩn bị di chuyển.
Phòng hóa trang này tuy là phòng riêng nhưng nó lại hơi nhỏ quá.
Thật ra với họ mà nói, có chuyển địa điểm hay không cũng thế, bởi vì mọi người đã trang điểm xong rồi, chẳng qua là tìm một chỗ yên tĩnh chờ lên sân khấu thôi.
Tô Nhược Vân vẫn cau mày.
“Tôi vừa nghe có người nói tiết mục của mấy người Tô Lam xuất sắc lắm, có phải vậy không?”
“Hình như là thế đấy, nghe nói khán giả phản ứng nhiệt liệt lắm, vốn dĩ chỉ có tám phút thôi, kết quả kéo dài thêm vài phút. Nhưng mà Tô Lam không lên sân khấu.”
“Cô ta không lên sân khấu?” Tô Nhược Vân cảm thấy tò mò.
“Không biết tại sao cô ta không xuất hiện, hình như ngay từ lúc đầu đã không bố trí vai diễn cho cô ta rồi.”