“Ôi đậu xanh, trong hai ngày nghỉ đó, Tô Lam kia chắc chắn ngủ với lãnh đạo cấp cao nào đó của Tinh Hoàng rồi, thế nên mới ký hợp đồng với cô ta!”
“Không nhìn ra nha, cái dạng đó của Tô Lam, vẫn có người xuống tay được!”
Tống Di Văn nói như vậy, mọi người càng thêm chắc chắn, Tô Lam ngủ với lãnh đạo cấp cao của Quốc tế Tinh Hoàng, vì thế mới có được cơ hội ký hợp đồng.
Chẳng qua, chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngưỡng mộ cả, dù sao Quốc tế Tinh Hoàng cũng sắp phá sản rồi.
Tối nay, Tiêu Mạch Nhiên tan làm khá muộn, mặc dù độ nổi tiếng đi xuống, nhưng lịch trình của cô vẫn khá nhiều, lúc ở đây, cứ luôn liều mạng quay phim cho kịp.
Cô vừa bước chân về phòng, liền có người tới gõ cửa.
Hạ Liên cũng hơi mệt, có chút mất kiên nhẫn ra mở cửa, thấy người đứng trước cửa liền giật mình.
“Chị Mạch Nhiên, là… cô Tô tới tìm chị” Hạ Liên gọi Tô Mạch Nhiên trong phòng ngủ.
“Ừ, bảo cô ấy vào đi” Tiêu Mạch Nhiên vốn đã lấy bông tẩy trang, rồi lại cất vào, ra khỏi phòng ngủ.
Cảnh đối đầu của Tô Lam và cô khá nhiều, vì thế bọn họ gần như nghỉ quay cùng một lúc.
“Cô Tô, muộn vậy rồi còn tới tìm tôi, có chuyện gì sao?”
Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười.
Mấy năm gần đây lăn lộn trong giới giải trí, quy tắc trong ngành giúp cô hiểu được, đừng quá gần gũi với người khác, nhưng cũng không nên quá xa cách.
Khoảng cách này, cô nám bát rất tốt.
So với nụ cười của Tiêu Mạch Nhiên, nụ cười của Tô Lam xán lạn hơn nhiều.
“Chị Mạch Nhiên, em có thể ký hợp đồng với Quốc tế Tinh Hoàng, thật sự rất cảm ơn chị! Em cũng không có thứ gì quý giá để tặng cho chị, đây là quà gặp mặt của công ty, của người phúc ta, tặng cho chị”
Tô Lam lại rất thẳng thắn, nói rõ ý định của mình, đưa chiếc hộp nhung cho Tiêu Mạch Nhiên.
Hạ Liên vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Tiêu Mạch Nhiên, hai ngày nay Tiêu Mạch Nhiên luôn yên tâm quay phim, chưa từng nhúng tay vào chuyện của Tô Lam.
Tiêu Mạch Nhiên thoáng vẻ nghi hoặc, chẳng qua, so với vẻ quá đỗi ngạc nhiên trên mặt Hạ Liên, cô càng bình tĩnh thong dong hơn.
“Cô Tô, cô khách khí rồi, chuyện nhỏ mà thôi”
Hạ Liên càng nghi ngờ, vậy mà Tiêu Mạch Nhiên lại không giải thích.
“Chị Mạch Nhiên, chị đừng gọi cô Tô nữa, nghe không hợp lắm, em là đàn em của chị, sau này mọi người còn cùng một công ty, chị cũng là đàn chị của em, chị gọi em Lam là được”
Tô Lam kéo tay Tiêu Mạch Nhiên, đặt hộp nhung vào trong tay cô.
“Món quà nhỏ không đủ thành ý” Tô Lam vẫn nở nụ cười hồn nhiên vô hại như trước.
Tiêu Mạch Nhiên nhìn hộp gấm trên tay, khẽ cười: “Dựa vào diễn xuất của cô, sau này nhất định sẽ có cơ hội, xuất hiện trong vài sự kiện, cũng cần chăm chút hơn, món trang sức này cô cứ giữ lại đi”
Nói rồi, Tiêu Mạch Nhiên liền định trả chiếc hộp nhung về tay Tô Lam.
Tô Lam liền giấu hai tay ra sau lưng: “Giờ em chỉ có bộ phim này, cho dù sau này có cơ hội, cũng còn lâu, chị Mạch Nhiên, chị không nhận là coi thường em”
Tiêu Mạch Nhiên cười nhẹ: “Vậy tôi nhận vậy.”
Lúc này Tô Lam mới thở phào: “Được rồi, không còn sớm nữa, mai còn phải quay sớm, chị nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon”
“Ngủ ngon”