Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1835

Tất nhiên Lê Thấm Thấm sẽ phối hợp cực kỳ.

Mặc dù lúc trước khi đi học, thỉnh thoảng cô sẽ đùa hơi tục, cũng thường xuyên thể hiện như mình đã trải đời hết rồi.

Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, Lê Thấm Thấm phát hiện mình lại căng thẳng đến vậy, căng thẳng đến mức lòng bàn tay toàn mồ hôi.

Mục Nhiễm Tranh cũng thế, tư thế hôn môi vụng về đến mức bản thân đến anh cũng thấy xấu hổ, thậm chí còn làm Lê Thấm Thấm thấy khó chịu cực kỳ.

Một lát sau, chuyện xấu hổ nhất đã xảy ra.

Mục Nhiễm Tranh chợt ngừng lại.

Mặc dù anh đã hai mươi bảy tuổi nhưng dù gì vẫn là trai tân, thật lòng chưa bao giờ trải qua chuyện thế này nhưng có lẽ nói ra sẽ không có ai tin.

Lê Thấm Thấm nhìn Mục Nhiễm Tranh với ánh mắt mong chờ, dường như cô cũng có thể cảm nhận được sự xấu hổ của Mục Nhiễm Tranh.

“Hay là chúng ta… Đổi sang hôm khác đi, hôm nay muộn quá rồi, mai có tiết nữa.”

“Cũng được.” Mục Nhiễm Tranh dè dặt mặc quần áo rồi nằm xuống lại.

Hai người nằm quay lưng vào nhau ngủ nhưng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, người yêu lần đầu tiên muốn làm chuyện này nhưng lại không thành công, đúng là xấu hổ quá.

Sáng sớm hôm sau hai người cùng xem như tối qua không xảy ra chuyện gì, ăn sáng xong Mục Nhiễm Tranh đưa Lê Thấm Thấm đi học trước rồi bản thân anh cũng đến lớp.

Tối nay Lê Thấm Thấm vẫn đến chỗ Mục Nhiễm Tranh như thường lệ, bởi vì đêm qua thất bại rồi nên dường như càng ham muốn chuyện này hơn, đặc biệt là Mục Nhiễm Tranh nhưng lại kết thúc trong thất bại.

Chuyện này làm Lê Thấm Thấm và Mục Nhiễm Tranh đều thấy hơi nản chí ngã lòng, vốn dĩ chuyện này thuộc sân nhà của đàn ông nhưng kết quả thất bại hết hai lần rồi. Mục Nhiễm Tranh rất buồn bã, điều này làm anh thấy rất mất mặt.

Lê Thấm Thấm cũng nghĩ đến mặt mũi của anh, còn an ủi anh không sao đâu, nói mình không muốn làm.

Bởi vì hai lần thử đều thất bại rồi nên lúc Lê Thấm Thấm đi học, cô cũng không có tinh thần.

Lúc học tiết tự học, Lê Thấm Thấm chống tay lên đầu, không biết đầu óc đang bay đến phương nào.

Sở Điềm lấy khuỷu tay huých cô: “Này, làm gì đó?”

“Đọc sách thôi.” Lê Thấm Thấm lập tức ủ rũ cầm sách.

Sở Điềm giật quyển sách của cô: “Chị hai, cầm ngược rồi!”

Lê Thấm Thấm cười xấu hổ rồi tiếp tục đọc sách.

Sở Điềm lấy sách của cô.

“Thấm Thấm, cậu có biết bây giờ trên mặt cậu đang hằn chữ gì không?”

“Chữ gì?”

“Mộng xuân!” Sở Điềm vừa nói vừa chọt lên mặt Lê Thấm Thấm, “Nhớ ảnh đế nhà cậu à? Nhưng dạo này cậu không về nhà trọ, chẳng phải ngày nào cũng ở với ảnh đế nhà cậu hả?”

“Làm gì có?”

Sở Điềm lắc ngón tay một cách lão luyện: “Tớ biết rồi, ban nãy tớ nhìn nhầm rồi, trên mặt cậu đang có bốn chữ, không được thoả mãn!”
Chương 1836
Nói đến đây gương mặt nhỏ nhắn của Lê Thấm Thấm lập tức đỏ bừng.
“Tớ không có đâu! Cậu mới là không được thoả mãn ấy?”
“Ánh mắt trốn tránh của cậu đã bán đứng cậu rồi! Ảnh đế nhà cậu trông khoẻ khoắn vậy mà? Chẳng lẽ không thể thoả mãn được cậu à?” Sở Điềm thích thú hỏi.
Ở nước ngoài mọi người thảo luận vấn đề này khá cởi mở, không hề ngại ngùng gì.
“Này, Điềm Điềm, tớ thấy là Cao Soái nhà cậu không thoả mãn được cậu thì đúng hơn? Cao Soái ốm vậy mà! Chắc chắn thể lực không ổn!” Lê Thấm Thấm vội vàng đánh trả.
Sở Điềm lắc đầu thở dài: “Vốn dĩ tớ định giúp cậu nhưng xem ra thì thôi vậy, tớ nên đọc sách thì hơn.”
Lê Thấm Thấm vừa thấy thái độ của Sở Điềm, Sở Điềm lớn hơn cô ba tuổi, điều kiện gia đình không tốt bằng mình cho nên phải trải qua một kỳ thi rất nghiêm ngặt. Vì thế dù chung lớp nhưng Sở Điềm lớn hơn cô ba tuổi, Cao Soái cũng lớn hơn cô.
Sở Điềm và Cao Soái đã quen nhau rồi, chắc là sẽ có kinh nghiệm nhỉ?
“Điềm Điềm, nếu tớ nói cho cậu nghe thì cậu không được nói cho người khác, càng không được cười tớ.”
Lê Thấm Thấm phải đánh tiếng trước, dù gì chuyện này mà truyền ra ngoài thì cũng khó nghe.
“Tớ thề!” Sở Điềm vội vàng giơ tay lên ra vẻ thề.
Lê Thấm Thấm kể cho Sở Điềm nghe.
Lúc đầu Sở Điềm không hề cười mà là ngạc nhiên!
“Ảnh đế nhà cậu còn là trai tân hả! Mẹ ơi!”
“Cậu nói nhỏ thôi!” Lê Thấm Thấm vội vàng nhìn xung quanh, cũng may không bị để ý.
Sở Điềm che miệng cười: “Có gì đâu mà ngại, nhớ lúc trước tớ và Cao Soái cũng phải thử vài lần mới thành công. Tên nhóc thật thà Cao Soái đó, cậu biết cậu ấy ngốc đến nhường nào không? Tớ phải cầm tận tay chỉ hết đấy!”
Nhắc tới chuyện này là Sở Điềm ôm một bụng tức.
“Nhưng nể tình đây là lần đầu tiên của cậu ấy nên tớ tha cho cậu ấy.”
“Chúng tớ phải làm sao bây giờ?” Lê Thấm Thấm bĩu môi cực kỳ bất mãn.
Sở Điềm ngoắc ngón tay với Lê Thấm Thấm, Lê Thấm Thấm tiến đến bên tai Sở Điềm thì thầm một trận.
Mặt Lê Thấm Thấm lập tức đỏ như lửa thiêu.
“Hả? Hay là thôi đi? Làm vậy ngại lắm.” Lê Thấm Thấm che mặt mình lại, tim đập bình bịch.
“Cô gái, hai người yêu nhau, tình dục là một phần rất quan trọng. Nếu cậu có ý định kết hôn thì càng phải vậy. Cậu biết trên thế giới này có bao nhiêu cặp vợ chồng ly hôn vì đời sống chăn gối không hợp nhau không? Có muốn hay không thì cậu tự xem mà làm đi.”
Chương 1837

Lê Thấm Thấm mặt đỏ bừng và rất xấu hổ, nghĩ mình cũng không thể cứ luôn như thế này với Mục Nhiễm Tranh được nên hạ quyết tâm gật đầu.

Vào buổi tối, Lê Thấm Thấm đến căn hộ của Mục Nhiễm Tranh như thường lệ, mấy ngày nay Mục Nhiễm Tranh đã quen với việc Lê Thấm Thấm đến đây rồi.

Tuy nhiên, bởi vì hai lần đều không thành công, anh ta thật sự có chút không thể giữ được mặt mũi, chỉ có thể cố gắng không nghĩ tới chuyện này.

Sau bữa tối, hai người cùng ngồi xem ti vi trên ghế sofa, nhưng tâm tư của cả hai đều không đặt ở đây, Mục Nhiễm Tranh càng bất an, luôn nhìn thời gian.

Càng sắp đến lúc đi ngủ, nhịp tim của anh ta càng tăng nhanh.

Lê Thấm Thấm thậm chí còn lo lắng hơn vì đang chuẩn bị một kế hoạch lớn.

Đã mười giờ rồi, bởi vì cả hai đều thuộc dạng cú mèo, thường đi ngủ muộn, Lê Thấm Thấm cất đồ ăn vặt đi, ho nhẹ một tiếng.

“Tối hôm qua em ngủ hơi muộn, hôm nay ngủ sớm đi.”

Suy nghĩ của Mục Nhiễm Tranh cũng có chút mờ mịt, “Ừ, em đi ngủ trước đi, anh xem thêm một lúc.”

“Đừng mà, ngủ cùng đi.” Lê Thấm Thấm khoác cánh tay của Mục Nhiễm Tranh, cô ta dường như có thể cảm nhận được Mộc Nhiễm Tranh có chút né tránh, giống như là cố ý không tiếp tục bi kịch đêm qua nữa.

Không thể chịu nổi sự năn nỉ của Lê Thấm Thấm, Mục Nhiễm Tranh đành phải đồng ý.

Sau khi tắm rửa xong liền lên giường, Mục Nhiễm Tranh phát hiện chiếc bao cao su tối qua chuẩn bị vẫn nằm trên tủ đầu giường, còn chưa kịp bóc ra, anh ta vội vàng gượng gạo nhét vào trong ngăn kéo.

Khi hai người nằm trên giường không ai nhúc nhích, Lê Thấm Thấm cầm điện thoại di động của mình ghé sát vào Mục Nhiễm Tranh.

“Hai chúng ta xem phim đi?”

“Không phải em nói buồn ngủ sao? Vẫn còn xem phim à?” Mục Nhiễm Tranh cảm thấy rất kỳ lạ.

“Ôi, không phải bộ phim đó, mà là bộ phim đó.”

“Phim nào vậy?” Mục Nhiễm Tranh vẫn không hiểu.

Lê Thấm Thấm gần như sắp bùng nổ rồi, tại sao Ảnh đế trong truyền thuyết lại chậm chạp trên phương diện nam nữ như vậy?

“Phim tình cảm người lớn ý! Nhất định phải để em nói ra rõ ràng như vậy sao?” Bộ phim này còn lấy ở chỗ Sở Điềm, nghe nói là loại cấp nhẹ nhất.

Lúc này Mục Nhiễm Tranh mới hiểu được ý của Lê Thấm Thấm, tim anh ta đột nhiên đập rất nhanh và mặt hơi đỏ.

Không ai trong hai người họ nghĩ rằng lần đầu tiên của họ lại học từ một bộ phim người lớn, nói ra thì thật xấu hổ.

Nhưng lần đầu tiên này diễn ra rất suôn sẻ, ít nhất cũng quét sạch được khói mù của hai thất bại trước đó.



Lê Thấm Thấm dựa vào vòng tay của Mục Nhiễm Tranh, khóe mắt còn vương một giọt nước mắt, sự đau đớn của đêm đầu tiên khiến cô ta có chút ngoài dự kiến, nhưng vẫn còn chịu được, cô ta vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Chương 1838
Mục Nhiễm Tranh ôm chặt Lê Thấm Thấm vào lòng, khoảnh khắc cô ta hét lên ‘Đau’ thật sự khiến anh ta rất sợ hãi, thật ra anh ta cũng không nghĩ tới Lê Thấm Thấm sẽ là lần đầu tiên. Khi anh ta nhận ra điều này, chỉ muốn cô ta một lần rồi vội vàng phanh xe.
“Còn đau không?”
Lê Thấm Thấm lắc đầu rồi lại chui vào vòng tay của Mục Nhiễm Tranh, “Sau này em sẽ là người của anh rồi. Sau này anh phải đối tốt với em, không được bắt nạt em.”
Mục Nhiễm Tranh cưng chiều vuốt ve mái tóc dài của Lê Thấm Thấm, hôn lên trán cô ta.
“Sao em không nói cho anh biết đây là lần đầu tiên của em vậy?”
Bởi vì bản thân là lần đầu tiên nên luôn không khống chế được một số phương diện, lúc đầu anh ta rất mạnh, cho đến khi nhìn thấy Lê Thấm Thấm đau đớn khóc.
“Chắc hẳn mấy người các anh đều nghĩ rằng em là cô gái hư hỏng, chắc chắn đã không còn lần đầu tiên từ lâu rồi đúng không?”
Lê Thấm Thấm bĩu môi, “Vì vậy em mới vội vàng làm tình với anh như vậy, nếu không sau này chúng ta chia tay rồi, lần đầu tiên của em sẽ dành cho người khác mất.”
Mục Nhiễm Tranh lập tức che miệng Lê Thấm Thấm, “Nói lung tung gì đó?”
“Đó đều là sự thật mà.” Lê Thấm Thấm sẽ không kỵ nói những điều như vậy.
Mục Nhiễm Tranh quay mặt về Lê Thấm Thấm hướng về phía mình, “Thấm Thấm, anh sẽ lấy em.”
Lê Thấm Thấm trước đây luôn cho rằng kết hôn là một chủ đề rất cũ rích, nhưng khi có một người đàn ông nói là muốn cưới mình, cô ta lại có chút vui mừng.
“Anh nói thật à?” Giọng điệu của cô ta không thể che giấu được niềm vui trong lòng.
“Đương nhiên là thật, sao hả? Không muốn lấy à?” Mục Nhiễm Tranh chạm nhẹ vào mũi Lê Thấm Thấm.
Lê Thấm Thấm bĩu môi nhướng mày, “Có lấy hay không thì còn phải xem biểu hiện của anh rồi!”
“Yên tâm đi, biểu hiện của anh sẽ không làm cho em thất vọng đâu.” Mục Nhiễm Tranh tràn đầy tự tin.
Lê Thấm Thấm đột nhiên nhớ tới điều gì, lập tức ngồi dậy nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Còn có một vấn đề rất nghiêm túc nữa!”
“Vấn đề là gì?”
“Liệu anh có chê chỗ này của em nhỏ không?” Lê Thấm Thấm cắn môi lẩm bẩm tỏ vẻ ngượng ngùng, “Nhưng mà, em vẫn còn nhỏ, vẫn còn rất nhiều không gian! Nếu thật sự không được thì em có thể đi nâng ngực!”
Mục Nhiễm Tranh thật sự dở khóc dở cười, “Như vậy vừa hay, chúng ta mới gần nhau hơn chứ.”
Những lời này khiến Lê Thấm Thấm rất vui.
Kể từ khi hai người vượt qua cửa ải khó khăn nhất này, quan hệ càng thêm gần gũi hơn một bước, ngày nào cũng ngọt ngào. Nhưng họ lại phải đối mặt với một vấn đề khác, đó là chuyến du học hè của Mục Nhiễm Tranh sắp kết thúc rồi.
Lê Thấm Thấm hầu như ngày nào cũng bám lấy Mục Nhiễm Tranh, cũng chính thức bắt đầu mối quan hệ sống chung, Mục Nhiễm Tranh vẫn luôn không muốn nói với Lê Thấm Thấm rằng chuyến du học hè của anh ta sẽ không kéo dài mãi.
Cho đến khi anh ta nhận được cuộc gọi của Phùng Khiêm, xác định chuyến du học hè phải kết thúc ngay lập tức.
Tối hôm đó Mục Nhiễm Tranh làm rất nhiều món ngon, đều là món Lê Thấm Thấm thích, Lê Thấm Thấm vừa về liền đi thẳng vào phòng ăn, nước miếng cũng chảy ra rồi.
Chương 1839

“Mẹ ơi, anh làm nhiều món ngon quá! Em sắp thèm chết rồi!” Lê Thấm Thấm tiện tay cầm một con tôm bỏ vào miệng, “Chà… thơm quá!”

“Còn chưa rửa tay! Mau rửa tay ăn cơm đi!”

“Tuân lệnh!” Lê Thấm Thấm vội vàng đi vào nhà vệ sinh.

Mục Nhiễm Tranh nhân tiện cũng mang một chai rượu vang đỏ ra.

Lê Thấm Thấm chỉ chú ý đến ăn thức ăn mà hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của Mục Nhiễm Tranh, mãi đến khi cô ta ăn gần xong, Mục Nhiễm Tranh mới bắt đầu nói: “Thấm Thấm, anh sắp phải về nước rồi.”

Biểu cảm của Lê Thấm Thấm đột nhiên cứng đờ, nụ cười trên mặt cứng lại.

“Phải… phải đi nhanh như vậy sao?”

Kể từ sau khi ở bên Mục Nhiễm Tranh, Lê Thấm Thấm gần như đã quên rằng đây là nước Anh, còn Mục Nhiễm Tranh cũng phải về nước.

“Ban đầu anh định ở lại thêm một tuần, nhưng anh Khiêm gọi điện thoại cho anh và bảo anh phải gấp rút trở về, nói rằng bộ phim trước đó đã đoạt giải rồi, bảo anh trở về nhận giải, giải này cũng rất quan trọng.”

Giọng nói của Mục Nhiễm Tranh rất nhẹ, rất sợ Lê Thấm Thấm không thể chấp nhận được.

“Ồ…” Lê Thấm Thấm cúi đầu, giọng nói kéo rất dài, nước mắt đã lưng tròng rồi, cô ta chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ là một người vô dụng như vậy.

Một giây tiếp theo cô ta nằm bò ra bàn và bật khóc.

Mục Nhiễm Tranh vội vàng đặt đũa xuống đi đến bên cạnh Lê Thấm Thấm, ôm cô ta vào lòng.

“Cũng không phải là sau này sẽ không gặp nữa, có thời gian anh sẽ đến thăm em.” Mục Nhiễm Tranh vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt tóc của Lê Thấm Thấm.

Lê Thấm Thấm vẫn không nói gì, chỉ liên tục khóc, khóc rất lâu.

Ngay cả Mục Nhiễm Tranh cũng cảm thấy có chút khó hiểu, chỉ có Lê Thấm Thấm mới biết tại sao cô ta lại khóc lâu như vậy.

Buổi tối họ vẫn làm tình, dường như vì sắp phải chia xa rồi, họ đều rất nhập tâm, như thể coi lần này như lần cuối cùng.

Mục Nhiễm Tranh ôm Lê Thấm Thấm vào lòng và cưng chiều vuốt mái tóc dài của cô ta ra.

“Mắt sưng hết rồi, không xinh nữa rồi?”

Lê Thấm Thấm liếc mắt nhìn anh ta, “Vậy anh còn chê em không bằng?”

“Nếu như lo anh sẽ chê bai thì sau này không được khóc nữa.” Mục Nhiễm Tranh nói rồi thâm tình hôn lên trán Lê Thấm Thấm.

“Anh phải hứa với em rằng nếu có thời gian nhất định phải đến thăm em, gửi tin nhắn Wechat và gọi điện cho em thường xuyên. Sau khi về nước, anh không được phép quá thân thiết với người phụ nữ khác, nhất là các ngôi sao nữ!”

Càng nói Lê Thấm Thấm càng cảm thấy tràn đầy nguy cơ, cứ như là Mục Nhiễm Tranh vừa về nước liền cùng người khác chạy mất vậy.

“Ừ… anh biết rồi.”

“Còn nữa, nếu khi quay phim cần quay cảnh thân mật thì nhất định phải báo cáo với em!” Lê Thấm Thấm bĩu môi như thể đang ra lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK