Mộ Mẫn Loan nhận lấy hợp đồng, đôi mắt sáng lên, dáng vẻ dường như rất sung sướng.
Đáy lòng Tô Lam khẽ động: Quan Triều Viễn anh ấy biết anh trai đã mất tích, Mộ Mẫn Loan lại bị phong sát cho nên vào lúc này mới tìm cô ấy ký bản hợp đồng khổng lồ này?
Anh làm như vậy, coi như là giúp anh trai chiếu cố Mộ Mẫn Loan.
Quan Triều Viễn anh vốn là một người ngoài lạnh trong nóng, hiếm khi sẽ nói lời ngon tiếng ngọt.
Mà mỗi một câu thật lòng đều có thể ngọt ngào đến tận tim cô, mỗi việc làm đều là suy nghĩ vì cô.
Nhưng vừa rồi chính mình vậy mà lại vô duyên vô cớ, bởi vì sốt ruột mà nổi nóng với anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Lam bỗng dâng lên một cảm giác áy náy.
Vậy lát nữa mình phải đàng hoàng xin lỗi với Quan Triều Viễn đúng không?
Sau khi Tô Lam chào hỏi với Mộ Mẫn Loan liền quay người chuẩn bị rời đi Bối Bối theo Mộ Mẫn Loan cùng đi vào biệt thự: “Chị Mãn Loan, chuyện trước kia chị bảo em nghe ngóng em đã tra được một ít manh mối, chính là tập đoàn u Thị kia…”
Nhưng Bối Bối còn chưa nói hết thì đã bị Loan nẵm lấy cánh tay.
Mộ Mẫn Loan nháy mắt với cô nàng: “Chúng ta đi vào trước rồi nói sau.”
Nói xong câu này, cô ta quay đầu lại nhìn thoáng về phía Tô Lam.
Phát hiện Tô Lam dường như không nghe thấy nội dung trò chuyện của bọn họ thì lúc này mới xoay người vào phòng khách.
Sau khi Bối Bối ngồi xuống ở phòng khách mới vô cùng khó hiểu: “Chị Mẫn Loan, vì sao chuyện này không thể để cô Tô biết vậy?”
“Bây giờ cô ấy đang mang thai, biết chuyện này đối với cô ấy cũng không có ích lợi gì, thà là không biết”
Là vậy à? Chị Mẫn Loan, chị đối với cô ấy thật tốt”
Mộ Mẫn Loan lấy cho cô nàng một ly nước rồi ngồi ở phía đối diện: “Nói xem nào, có phải Mộ đã nghe được tin tức gì đúng không?”
“Em dò la được bắt đầu từ một tuần trước, cổ phiếu của tập đoàn u Thị đã bắt đầu xuống dốc không phanh. Em nghe nói đã rớt liên tục năm ngày rồi, người nào cũng nói, nếu vẫn cứ tiếp tục rớt nữa chỉ sợ chẳng bao lâu nữa là phải phá sản!”
Sắc mặt Mộ Mắn Loan thay đổi mấy lần: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Bối Bối gật đầu: “Mặc dù chuyện này không có trên thời sự nhưng ở trong vòng thương nghiệp của bọn họ đã truyền xôn xao.
Hơn nữa em nghe nói lần này cậu Lệ có hợp tác với tập đoàn u Thị, cổ phiếu của tập đoàn u Thị giảm, bên cậu Lệ chắc là cũng bị tổn thất không ít”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật ra em rất tán thưởng cậu Lệ. Cho dù có gặp phải phiền phức lớn như vậy thì ngài ấy vẫn sẵn lòng ký hợp đồng người đại diện đáng giá năm mươi triệu với chúng ta. Chị Mẫn Loan, có hợp đồng này, ít nhất cuộc. g sau này của chị sẽ không phải buồn phiền tiếp nữa”
Không biết vì sao khi nghe được tin này, Mộ Mẫn Loan cũng không vui nổi nữa.
Bởi vì cô ta biết, chủ tịch của tập đoàn u Thị trên danh nghĩa là u Mỹ Lệ, nhưng chân chính thao túng ở sau lưng lại là Tô Duy Nam.
Chương 3439
Một phần lớn lý do khiến họ quay trở về nước để mở cửa thị trường lần này là bọn họ muốn hợp tác và liên kết với tập đoàn Lệ Thiên.
Mặc dù trong quá trình hợp tác với tập đoàn Lệ Thiên xảy ra một chút vấn đề, nhưng tập đoàn u Thị cuối cùng vẫn đạt được thỏa thuận hợp tác với công ty mới dưới trướng của Quan Triều Viễn.
Cho nên hiện tại, tập đoàn u Thị và công ty mới của Quan Triều Viễn là một tổ chức chung nhất vinh cùng vinh nhất tổn cùng tổn.
“Bên tòa nhà thương mại của tập đoàn u Thị đã xảy là chuyện gì?”
Mộ Mẫn Loan vô cùng lo lắng hỏi, nếu không phải bởi vì là người của công chúng thì cô ta đã sớm tự mình ra ngoài thăm dò rồi Bây giờ cô ta thật sự rất lo cho tình cảnh của Tô Duy Nam.
Lúc này cô ta đã gần như có thể xác định được một trăm phần trăm, lần này tập đoàn u thị đột nhiên xảy ra khủng hoảng nhất định không thoát khỏi liên quan với tên khốn vô liêm sỉ Tư Vũ Chiến kia.
Bối Bối lắc đầu: “Lúc trước em đã cố tình đến bên kia một chuyến, cửa lớn tòa nhà thương mại của tập đoàn u Thị đóng chặt.
Nghe nói đã đóng cửa được gần một tuần nay rồi “Đã đóng cửa hơn một tuần rồi? Sao có thể như vậy?”
Sắc mặt Mộ Mãn Loan lập tức trở nên cực kỳ khó coi, dáng vẻ cô ta như là mất hồn mất vía.
Làm sao bây giờ? Lẽ nào Tô Duy Nam thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Chẳng lẽ anh ấy thật sự không đấu lại Tư Vũ Chiến?
Bối Bối kinh ngạc đưa tay nhẹ quơ quơ ở trước mặt Mộ Mẫn Loan: “Chị Mẫn Loan, chị không sao đấy chứ? Chuyện tập đoàn u Thị mà chị bảo em thăm dò ấy, có phải ở chỗ đó có bạn chị quen biết không?”
Mộ Mãn Loan miễn cưỡng đáp: “Đúng là có bạn, cho nên bây giờ tôi hơi lo lắng”
Bối Bối gật gật đầu, cô nàng nhìn bốn phía xung quang một vòng, có chút kinh ngạc mở miệng: “Chị Mãn Loan, u Dương Hải kia hôm nay cũng không tới đây sao?”
“Không có.”
“Đúng là, tên kia thật sự tưởng lương cao của vệ sĩ dễ lấy lắm àI”
Bối Bối nhỏ giọng khẽ nói thầm, rồi lại không dám nhiều chuyện nữa.
Theo ánh mắt của cô, Mộ Mẫn Loan dường như rất che chở cho người đàn ông nọ.
Người ta hay nói hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy, nhưng nhìn anh ta mà xem, lam nhan cũng chẳng phải dạng vừa đâu.
Mộ Mẫn Loan bị tên đàn ông kia mê hoặc thất điên bát đảo, bây giờ ngay cả của cải gân như cũng bị đào rỗng, đúng là!
Bối Bối tuy rằng trong lòng có rất nhiều oán giận nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Bối Bối đã bắt đầu giúp Mộ Mẫn Loan chuẩn bị chuyện hợp đồng người phát ngôn này.
Mà Mộ Mẫn Loan giờ phút này tâm thần không yên, mặc cho Bối Bối bận không ngơi tay thì cô ta cũng không phản ứng gì Điều mà hai người cũng không biết, chính là ngay tại ngoài cửa sổ bãng kính sau phòng khách.
Tô Lam thế mà vẫn đứng ở đó, lời mà hai người nói lúc nãy, toàn bộ không sót một chữ đều lọt vào trong tai của cô.
Lúc này, cô chỉ cảm thấy máu toàn thân mình đều lạnh xuống.
Làm sao bây giờ? Anh trai vậy mà gặp phải phiền phức lớn như vậy!
Quan Triều Viễn hợp tác với tập đoàn u Thị, vậy thì anh ấy nhất định biết tình cảnh hiện tại của anh trai, nhưng anh ất lại một lần nữa lựa chọn không nói với mình.
Một tia áy náy của Tô Lam vừa mới dâng lên, ngay lúc này đột nhiên biến mất.
Chương 3440
Cô cắn chặt môi xoay người rời khỏi.
Khi Tô Lam về tới cửa biệt thự, vừa ngước đầu liền thấy Lục Anh Khoa đang đứng ở bên đường.
Sau khi anh ta đỗ xe xong thì vẫn luôn ở bên đường chờ Tô Lam đi ra.
Tô Lam vừa nhìn thấy anh ta đến liền biết nhất định là do Quan Triều Viễn phái tới.
Đột nhiên có một ngọn lửa không tên bùng lên, cô tức giận trừng mắt với Lục Anh Khoa một cái, sau đó xoay người bước đi Lục Anh Khoa tự dưng bị trừng mắt, trong thoáng chốc có chút chẳng hiểu mô tê gì.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng đi theo.
Lục Anh Khoa vẫn không nói chuyện, cứ cách xa xa, lẳng lặng không lên tiếng đi theo sau Tô Lam.
Cô đi nhanh, anh ta liền đi nhanh hơn.
Cô đi chậm lại, anh ta liền giảm tốc độ.
Giữa hai người vẫn cứ duy trì khoảng cách bón năm mét.
Tô Lam bị anh ta theo đuôi thật sự là có hơi phiền, trong lúc đó bỗng dừng lại rồi quay đầu trừng về phía Lục Anh Khoa: “Anh cứ đi theo tôi làm gì?”
Lúc Anh Khoa cúi đầu, không dám đối mặt với cô: “Tôi lo cô một mình.”
Tô Lam hừ lạnh một tiếng: “Là Quan Triều Viễn lo lằng tôi chạy phải không?”
Lục Anh Khoa cau mày, trong lòng cân nhắc phải mới như thế nào mới thích hợp.
Dù sao nghe giọng điệu của cô Tô lúc này rõ ràng là vẫn đang tức giận ông chủ.
Nhắc đến tên ông chủ vào lúc này sẽ chỉ khiến cô càng thêm tức giận hơn thôi “Ông chủ để cho tôi tới đón cô Tô trở về biệt thự, nhưng tôi nghĩ bây giờ cô hẳn là không muốn về, cho nên tôi chỉ muốn tránh cho cô gặp chuyện ngoài ý muốn như lần trƯỚC.”
Chuyện ngoài ý muốn lần trước mà Lục Anh Khoa nói chắc là Bạch Ninh Hương lần đó đi?
Tô Lam có chút nhụt chí: “Dù sao anh cũng là người của Quan Triều Viễn, ngang dọc gì cũng đều là nói chuyện giúp anh ấy”
Lục Anh Khoa không lên tiếng, cứ im lặng như vậy đi theo sau Tô Lam.
Sau khi đi được một đoạn, Tô Lam cảm thấy hơi mệt mỏi.
Có điều tâm trạng cũng không còn cáu kinh như lúc đầu nữa, cô quay đầu nhìn về phía Lục Anh Khoa: “Lục Anh Khoa, tôi muốn ở về biệt thự của nhà họ Tô.”
Lục Anh Khoa gật đầu: “Chờ chút, bây giờ tôi lái xe qua ngay”
Nhìn thấy Lục Anh Khoa đã đi xa, Tô Lam vẫn cứ đứng tại chỗ như cũ, bỗng dưng có một loại cảm giác vô lực dâng lên.
Lúc anh trai chưa trở về, cô chẳng giúp được gì Bây giờ anh trai đã trở về, cô ngoại trừ việc gây thêm phiền phức thì vẫn là chẳng giúp được gì.
Sau khi Lục Anh Khoa lái xe qua đây, Tô Lam vừa lên xe liền dựa vào kính ngẩn người.
Lục Anh Khoa thông qua gương chiếu hậu có thể nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Tô Lam, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Anh ta theo bản năng dời tâm mắt đi, nghiêm túc nhìn con đường phía trước.
“Lục Anh Khoa.
Tô Lam ngồi ở ghế sau đột nhiên mở miệng.
Chương 3441
“Cô Tô?”
“Quan Triều Viễn anh ấy không muốn giúp tôi, vậy anh có thể giúp tôi được không?”
Lục Anh Khoa khe khẽ nhíu đầu mày, tuy rằng đã đoán được Tô Lam định nói cái gì nhưng trên mặt anh ta vẫn không hề gợn sóng như trước: “Cô Tô có chuyện gì thì cứ việc phân phó.
Tô Lam lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Anh là người của Quan Triều Viễn, không phải tôi tùy tiện là có thể phân phó. Tôi chỉ là muốn xin anh giúp tôi một việc, điều tra tình hình của tập đoàn u Thị, xem thử có thể mau chóng giúp tôi tìm được anh của tôi hay không”
Lục Anh Khoa biến sắc, anh ta không nói gì.
“Lục Anh Khoa, xin anh anh có thể đừng nói cho Quan Triều Viễn được không?”
Cô biết Quan Triều Viễn cố tình giấu diếm, đó là không muốn khiến bản thân lo lắng Nhưng bây giờ cô đã biết rồi, làm sao có thể không lo lắng được?
Người đó chính là anh trai ruột của cô mà!
Cho dù cô biết lo lắng sốt ruột không tốt cho cục cưng, nhưng cô cũng không có cách để khống chế cảm xúc.
Sau khi trầm mặc một lúc, Lục Anh Khoa mới mở miệng: “Cô Tô không định nói cho ông chủ?”
Tô Lam có chút bất đắc dĩ mỉm cười: “Tôi làm sao nói cho anh ấy? Anh ấy và tập.
đoàn u Thị vốn có hợp tác, cho nên chuyện đã xảy ra bên u Thị anh ấy chắc chắn là người biết đầu tiên. Nhưng lại muốn che giấu tôi, không muốn nói cho tôi biết. Loại thái độ này của anh ấy rõ ràng là sẽ không để cho tôi nhúng tay vào.”
Từ đấu đến cuối Lục Anh Khoa vẫn không nói chuyện, im lặng lắng nghe.
Tô Lam tự giễu cười nhẹ hai tiếng “Cũng phải, tôi vốn cầu sai người rồi, anh là thân tín của Quan Triều Viễn, làm sao sẽ giúp tôi được?”
Xe rất nhanh đã đến hự, Lục Anh Khoa xuống xe, cung kính giúp Tô Lam mở cửa.
Vẻ mặt Tô Lam mệt mỏi xuống xe.
Mặc dù tâm trạng không tốt lắm, nhưng cô vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười như trước: “Ngại quá, vừa rồi là do tôi quá gấp gáp, anh cứ coi như tôi chưa từng nói cái gì đi”
“Tôi sẽ nghĩ cách”
Lục Anh Khoa đột nhiên mở miệng.
Bước chân Tô Lam khựng lại, cô không dám tin quay đầu: “Anh nói cái gì?”
Lục Anh Khoa bị cô nhìn đến có chút không được tự nhiên: “Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách”
Tự đáy lòng Tô Lam bày tỏ sự biết ơn đối với anh ta: “Lục Anh Khoa, cảm ơn anh”
Đôi mắt của Tô Lam vốn xinh đẹp, nay lại bởi vì vui vẻ mà trở nên rạng rỡ lấp lánh, nhìn mà bị lôi cuốn theo.
Lục Anh Khoa hơi mất tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác: “Không cần khách sáo”
Lúc Tô Lam vào cửa thì phát hiện Lục Anh Khoa vẫn còn đứng ở cửa.
Cô suy nghĩ một chút, chắc là mệnh lệnh của Quan Triều Viễn.
“Lục Anh Khoa, bây giờ thời gian đã không còn sớm, anh đi làm việc của mình đi. Khoảng năm giờ chiều anh tới đón tôi, tôi ở chỗ này, đâu cũng không đi.”
Lục Anh Khoa gật đầu.
“Vâng cô Tô, tôi ở ngay gần đây, có việc thì cứ gọi cho tôi”
Chương 3442
Tô Lam ngủ trưa ở trong phòng của Tô Duy Nam, chờ đến lúc cô tỉnh lại thì hơn ba giờ chiều.
Trước khi tỉnh lại cô còn nằm mơ, mơ thấy anh trai gọi điện thoại cho mình.
Chờ đến lúc cô mở to mắt thì phát hiện di động ở bên gối thật sự rung, cô vội vàng ngồi dậy: “Anh!”
Nhưng khi cô cầm điện thoại lên mới phát hiện tên nhấp nháy ở trên vậy mà lại là Nhan Thế Khải.
Đàn anh?
Sau khi xảy ra chuyện Liễu Minh Hoa lần đó, có vẻ như Nhan Thế Khải cảm thấy không còn mặt mũi gặp mình nữa, cho nên đã mấy tháng hai người cũng không có liên lạc nữa.
Tô Lam biết lòng tự trọng của Nhan Thế Khải rất mạnh, vì vậy trong khoảng thời gian này cũng không chủ động tìm anh ta Nhưng lần này anh ta đột nhiên gọi điện thoại cho mình, chẳng lẽ là có chuyện gì rất quan trọng, lẽ nào là liên quan đến anh trai?
Tô Lam nhíu mày, vội vàng kết nối điện thoại: “Đàn anh?”
Sau khi nghe được giọng nói quen thuộc, Nhan Thế Khải liền cảm thấy giống như có một luồng nước ấm nhẹ nhàng lướt qua ngực.
Anh ta do dự một hồi mới mở miệng nói: “Tô Lam, bây giờ em đang ở đâu?”
“Em ở nhà của em, ừm… Chính là bên biệt thự của nhà họ Tô.”
“Một mình em à?”
“Đúng, mỗi một mình em ở nhà, đàn anh anh tìm em có chuyện gì sao?”
Nhan Thế Khải cúi đầu nhìn thoáng bản ghi chép kiểm tra của bệnh viện cầm trên tay: “Bây giờ anh có một chuyện rất quan trọng phải gặp mặt nói với em. Như vậy đi, hiện tại anh đang ở gần đó, anh lập tức lái xe qua đó, chắc tâm mười phút nữa là tới”
“Đàn anh…”
Tô Lam còn chưa kịp từ chối thì Nhan Thế Khải đã trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Lam nhìn màn hình dần tối lại mà vẫn chẳng hiểu ra sao.
Rốt cuộc đàn anh có chuyện quan trọng gì mà phải gặp mặt cô thì mới nói được đây?
Hơn mười phút sau, bên ngoài biệt thự của nhà họ Tô có tiếng động cơ vang lên.
Lúc Tô Lam đi ra từ phòng khách, vừa đẩy cửa ra đã thấy Nhan Thế Khải từ trên xe bước xuống Chỉ là sắc mặt anh ta dường như không được tốt lắm.
“Đàn anh”
Tô Lam đi tới chào hỏi, Nhan Thế Khải vừa ngước mắt đã nhìn thấy cô.
Thử tính toán, bọn họ đã mấy tháng không gặp nhau rồi!
Anh ta cứ im lặng như thế nhìn cô, giống như phải bù lại tất cả mấy tháng này chưa được nhìn vậy.
Nhan Thế Khải vốn cho là chỉ cần thời gian qua lâu, trí nhớ sẽ đần mơ hồ, tình cảm cũng sẽ dần phai nhạt.
Nhưng khi anh ta gặp lại Tô Lam, tình cảm trước đây được trói buộc bằng hàng rào lý trí, ngay lúc này giống như cơn hồng thủy phá tan hàng rào.
Đôi mắt Nhan Thế Khải dần dần di chuyển xuống, cuối cùng rơi vào phần bụng hơi nhô lên của Tô Lam.
So sánh với trước kia, cô của hiện tại đúng là đẫy đà hơn một chút, cũng có hương vị của phụ nữ.
Chương 3443
Chỉ đáng tiếc, vừa nghĩ đến lí do khiến cô quyến rũ như thế này, vẻ mặt Nhan Thế Khải càng trở nên khó coi: “Chúng ta vào rồi nói”
Nói xong, anh ta cũng không đợi Tô Lam trả lời đã thẳng thừng xoay người đi vào.
Tô Lam không còn cách nào ngoài việc đi theo vào.
Nhan Thế Khải tự nhiên ngồi xuống, Tô Lam rót một chén nước rồi đưa qua cho anh ta: “Đàn anh, anh tìm em có việc gì à?”
Nhan Thế Khải trầm mặc một lúc, ngập ngừng không biết mở miệng thế nào: “Tô Lam, từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn coi em như là em gái ruột của mình mà chăm sóc. Từ sau khi anh trai của em gặp chuyện không may, anh đối với em lại càng quý trọng. Anh và anh trai của em giống nhau, bất kể làm việc gì cũng là vì tốt cho em, em hiểu chưa?”
Tô Lam nghe mà chẳng hiểu ra sao: “Đàn anh, rốt cuộc anh muốn nói gì đó?”
Như thể đã hạ xuống quyết tâm rất lớn, cuối cùng Nhan Thế Khải cũng nói đến trọng điểm của câu chuyện: “Em nói thật cho anh biết, có phải em đã có thai rồi không?”
Vẻ mặt Tô Lam cứng đờ: “Đàn anh, em..
Sau khi Nhan Thế Khải nhìn thấy phản ứng của cô thì đã hoàn toàn lo lắng.
Sắc mặt anh ta xanh mét, mày nhíu lại thật chặt: “Em nói cho anh biết, em thật sự đã có thai phải không?”
“Đàn anh, em có thể hỏi là ai đã nói cho anh biết không?”
Vẻ mặt của Nhan Thế Khải đột nhiên thay đổi: “Em thật sự có thai rồi?”
Tô Lam thở dài, cô và Quan Triều Viễn đã lĩnh chứng, cho dù có thai cũng là chuyện bình thường.
“Đúng vậy đó đàn anh, em đúng là đã có thai, được hơn bốn tháng rồi”
Tô Lam tỏ ra rất bình thản khi nói ra điều này, bởi vì cô luôn cho rằng trong bụng cô chính là kết tinh của tình yêu của cô và Quan Triều Viễn.
Bất đầu từ giây phút đầu tiên Tô Lam biết mình đã mang thai thì cô đã tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Nhưng cô không hiểu, vì sao ở trong mắt người khác, điều này lại trở thành một chuyện khiến người ta phải cảm thấy là không biết xấu hổ rồi? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tuy răng Nhan Thế Khải đã xác định được đáp án, nhưng đến tận bây giờ khi nghe được lời này từ chính miệng Tô Lam nói ra thì anh ta vẫn cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Anh ta đột ngột đứng lên, vẻ mặt tràn ngập sự thất vọng: “Tô Lam, sao em lại hồ đồ như vậy?”
Lúc Nhan Thế Khải nói câu này thì vô cùng đau đớn, trên khuôn mặt anh tuấn kia viết đầy câu hận người không tranh.
Cứ như thể Tô Lam đã làm ra một việc không thể chịu đựng được, quá mức trơ trến.
Mà thái độ của anh ta cũng khiến Tô Lam cảm thấy đau đớn, cô khẽ cười khổ: “Đàn anh, em chỉ là mang thai thôi mà, cũng đâu có giết người phóng hỏa, sao mới thế mà đã thành hồ đồ rồi?”
Nhan Thế Khải đi mấy bước đến trước mặt cô rồi cầm lấy hai tay của cô: “Tô Lam, em có biết Đại học Lan Ly có địa vị thế nào trong các trường đại học toàn nước không? Em có biết có bao nhiêu người cố găng muốn vào nhưng đều không có cơ hội này. Còn em, vất vả lắm mới có được cơ hội này, sao có thể mang thai vào lúc này? Em có biết một vết nhơ như thế thậm chí sẽ làm ảnh hưởng đến cả đời của em không?”
Sắc mặt của Tô Lam đột nhiên thay đổi, cô đưa tay đẩy Nhan Thế Khải ra: “Trong bụng em chính là con con của em, là con của em và Quan Triều Viễn! Có con bé, em cảm thấy rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn, em không cho phép bất cứ ai nói con bé là vết nhơi”
Nhan Thế Khải thấy Tô Lam phản ứng quyết liệt như thế liền biết lời mình nói hình như có hơi thái quá.