“Tôi biết quan hệ giữa anh và cô Lê, cũng biết vị trí của cô ấy trong lòng anh, nhưng mà…
Cảm đột nhiên bị anh nắm lấy, Quan Triều Viễn nhích lại gần, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi và cô ta có quan hệ gì, cô ta ở trong lòng tôi có vị trí thế nào, em không biết?”
Tô Lam mặc dù có chút đau, nhưng vẫn kiên trì: “Bởi vì bạn của tôi không cẩn thận đẩy cô ta một chút, lại tố cáo cậu ấy tội mưu sát, này còn không đủ để chứng minh cái gì sao?
Có đôi khi tôi thậm chí suy nghĩ, nếu sau này tôi không cẩn thận đẩy ngã cô ta một cái, có phải anh sẽ trực tiếp giết tôi.”
Vừa thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, Quan Triều Viễn liền cảm thấy vô cùng tức giận.
Nếu có thể, quả thực anh rất muốn mở đầu cô ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc là chứa cái gì “Tô Lam, có phải gần đây tôi chiều em quá rồi đúng không.”
Tô Lam cười khổ: Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi.
Quan Triều Viễn chiều chuộng cô, dường như đang giăng một tấm lưới, làm cho cô không thể trốn đi đâu được.
Nếu có thể, cô thà rằng không nhận lấy sự yêu chiều mà phải lo lắng đề phòng thế này.
Bởi vì cô sợ hãi.
Sợ rằng sẽ có một ngày cô sẽ rơi vào tay giặc.
Ánh mắt của Quan Triều Viễn lóe lóe, nhìn thấy Tô Lam mang dáng vẻ cố nén khóc, đột nhiên có một loại cảm giác vô lực.
Anh phiền muộn xoa xoa mi tâm: “Vừa rồi là tôi quá lời, chuyện của Lê Duyệt Tư tôi chỉ quản đến đây. Ngày mai bắt đầu, vị hôn phu của cô ấy sẽ thay cô ấy toàn quyền xử lý, nghe hiểu chưa?”
Lục Mặc Thâm?
Tô Lam một cái chớp mắt đã nghĩ tới cái người đàn ông giảo hoạt kia Có thể làm đối thủ của Quan Triều Viễn, căn bản là không phải là hạng người tâm thường.
Huống chi Thúy Vân còn từng dây đến người đàn ông kia.
“Không xong.”
Mặt Tô Lam trăng bệch, vội vàng thúc giục Lục Anh Khoa: “Lục Anh Khoa, Lục Anh Khoa, dừng xe, dừng xe.”
Lục Anh Khoa không dừng xe, mà là nhìn qua kính chiếu hậu, đang đợi phản ứng của Quan Triều Viễn.
Mà giờ phút này, lửa giận của Quan Triều Viễn hiển nhiên đã cực hạn.
Anh kéo tay của Tô Lam, kéo cô đến trước mặt mình: “Tô Lam, em có biết mình đang làm cái gì không?”
Tô Lam thở dài một hơi, gẫn từng tiếng nói “Nếu cậu chủ Quan không muốn hỗ trợ, tôi cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách.”
Quan Triều Viễn nhướng mày, giọng nói nháy mắt trầm xuống: “Em nói lại lần nữa xem?”
Khí thế của anh thật sự là quá mạnh mẻ.
Nói thật, lúc đối mặt với lửa giận của anh, trong lòng Tô Lam thật sự có chút sợ hãi.
Nhưng mà cứ tưởng tượng đến hậu quả mà Lâm An Nguyên có thể nhận, ánh mắt của Tô Lam trở nên vô cùng kiên định: “Tôi nói, tôi phải xuống xe.”
Bầu không khí trong xe đột nhiên yên tĩnh chết chóc.
Giống như trải qua một thế kỷ vậy.