Thấy máu dưới người Quan Triều Viễn đã kết lại thành từng cục máu màu đỏ sậm, dây cung cuối cùng trong đầu Tô Lam cũng đứt gấy.
Cô mắng chửi rồi xoay người lao về phía cơ thể người đàn ông da trắng phía sau lưng.
Mặc dù vóc người của cô không đến mức lùn nhưng đối với người đàn ông sau lưng mà nói thì không đáng nhắc tới.
Cú va chạm này chẳng những không động chạm gì tới người đàn ông nọ mà ngược lại bên kia . Tôi còn khiến hắn có cơ hội giơ khẩu súng trong tay lên.
Chuôi súng đập mạnh lên đầu Tô Lam, thậm chí một tiếng hừ cô cũng không kịp phát ra, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, máu tươi trên trán dần chảy xuống.
Đầu cô đau quá. Trước mắt như biến thành màu đen, dường như không còn nhìn thấy rõ.
Tô Lam cứ co quắp ngã dưới đất như vậy, ý thức của cô dân trở nên mơ hồ.
Mặc dù là vậy, cô vẫn đưa tay trái bảo vệ lấy bụng mình, tay phải cố gắng đỡ cơ thể, từng chút từng chút một lết về phía Quan Triều Viễn.
“Quan Triều Viễn…”
Dường như Tô Lam đã dùng hết sức lực trên cơ thể mới có thể bò đến bên người anh.
Cô nằm chặt lấy tay Quan Triều Viễn, nếu lần này hai người họ chạy trời không khỏi nắng, có chết cô cũng muốn được chết cùng anh.
Lần này rốt cuộc Tô Duy Nam cũng bị chọc điên rồi: “Bọn rác rưởi chết tiệt.”
Anh mắng một câu vô cùng giận dữ, động tác vung ra theo một góc độ lạ thường, đánh một đòn lên bụng của người đàn ông da trắng Người nọ bị đá ngã nhào xuống đất, cả buổi trời cũng không bò lên được.
Thấy Tô Duy Nam định động thủ, hai tên da đen kia cũng kéo Mộ Mẫn Loan đang ngồi trên xe lăn dậy.
Trong mắt họ tràn ngập vẻ sợ hãi đối với Tô Duy Nam, nhưng họ rất nhanh ý thức được một điều, trong tay họ còn có con tin.
Bọn họ hét lớn bằng giọng tiếng Anh không mấy rảnh rõi.
“Dừng tay lại, nếu không tao sẽ bản cho cô †a một phát, bản nổ tung đầu cô ta đấy”
Tô Duy Nam nhìn họng súng đen ngòm trên đầu Mộ Mẫn Loan, do dự vài giây.
Rốt cuộc dưới ánh nhìn chăm chăm của hai người da đen kia, cuối cùng anh cũng quyết định buông nắm đấm xuống.
“Mẹ nó.”
Tên da trắng vừa bị đánh một đòn cũng vịn vách tường đứng dậy, bước chân loạng chà loạng choạng.
Bởi vì cú đá vừa rồi Tô Duy Nam gần như dùng hết mười phần lực.
Lúc này đây hắn ta vừa ôm bụng, cho dù đứng dậy hắn vẫn cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người mình như bị người ta làm đảo lộn, đau đến mức không đứng thẳng nổi.
“Bây giờ mày quỳ xuống ngay lập tức cho tao, hai tay ôm lấy đầu.”
Người đàn ông da trắng nọ tàn bạo nhìn Tô Duy Nam, vẻ mặt đây phòng bị..
Đôi mắt anh dán chặt lên người Mộ Mẫn Loan.
Dường như tên da trắng cũng nhận ra Mộ Mẫn Loan quan trọng với Tô Duy Nam như thế nào, thế là hẳn ta cười bỉ ổi, xoay người đi về phía Mộ Mẫn Loan.
Bàn tay thô lỗ giữ lấy chiếc căm xinh xắn của cô, ép cô ngẩng mặt lên: “Its your girl?”