Đám người bọn họ vào phòng khách theo giáo sư Thư, tuy nhiên họ lại không nhìn thấy Lý Lương Sang.
Quan Triều Viễn dẫn đầu mở miệng trước hỏi: “Giáo sư Lý đâu ạ?”
Vừa hỏi, giáo sư Thư lộ vẻ mặt u sầu: “Không phải là ở trong phòng làm việc sao? Ông ấy đã đợi ở trên tầng hơn một tuần lễ, đồ ăn còn phải có người đưa lên, cả người rầu rĩ không vui”
Hai người Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm liếc nhau: “Hai chúng cháu lên xem một chút ạ”
Nói xong lời này, họ quay đầu nhìn Lâm Thúy Vân và Tô Lam: “Hai người mấy người ở dưới tầng trò chuyện, tán gầu cùng giáo sư Thư một chút”
Sau khi Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm lên tầng, Lâm Thúy Vân và Tô Lam cùng Tư Anh ở phòng khách ở tầng dưới.
Lúc này cũng sắp đến giờ cơm, cho nên giáo sư Thư chuẩn bị đi ra ngoài gọi một số món ăn.
Ban đầu, Lâm Thúy Vân và Tô Lam cũng định đi cùng, nhưng Tư Anh không cho, mà bảo hai người rửa rau, nhặt rau ở trong nhà.
Hai người phụ nữ khiêng một cái ghế dài nhỏ ngồi ở sân trước trải đầy hoa, cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ mà Tư Anh giao cho bọn họ.
Từ ban công trên tầng hai, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người Quan Triều Viễn truyền tới.
“Tô Lam, mình cảm thấy mình nên biết hiệu trưởng Lý đang phiền não cái gì”
Đôi mắt to đẹp của Lâm Thúy Vân trợn tròn, dáng vẻ thì không nhiều chuyện sẽ chết.
Mặc dù tâm lý thích buôn chuyện của Tô Lam cũng không nghiêm trọng, nhưng kỳ thực cô cũng thật tò mò. Tô Lam vừa rửa rau vừa nói: “Sao vậy? Có phải cậu nghe thấy cái gì rồi hay không?”
Lâm Thúy Vân dương dương đắc ý gật đầu: “Không phải sao? Mình hỏi cậu một chút, cậu học là ngành đông y, cậu có nghe nói đến cái tên Smith này hay không?”
“Smith?”
Tất nhiên cô đã đến nghe cái tên này.
Nghe nói người này là Hoa kiều, hơn nữa còn là nhân t: xuất trong lĩnh vực tây y.
Tô Lam đã từng nhìn thấy cái tên này trên một số tạp chí y khoa.
Có người nói anh ta từng là một giáo viên ở trong nước, nhưng sau khi anh ta rời khỏi nước Z thì anh ta đã có một sự nghiệp thành công và không bao giờ về nước.
Tô Lam vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Thúy Vân: “Sao cậu đột nhiên nhắc đến anh ta?”
Lâm Thúy Vân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên †ầng trên, sau đó giảm thấp âm lượng xuống: “Tuy cậu đã nghe nói đến người này, thế nhưng cậu chắc chắn không biết, anh ta đã từng là học sinh đáng tự hào nhất của hiệu trưởng Lýi”
“Gái gì? Anh ta lại là học sinh của hiệu trưởng Lý?”
Lần này Tô Lam đúng là bị giật mình.
Có một học sinh lợi hại như vậy, vì sao cho tới bây giờ cô không nghe hiệu trưởng Lý nhắc đến?
Hơn nữa hiệu trưởng Lý cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới đông y, không phải học sinh mà hiệu trưởng Lý dạy nên phát huy mạnh về đông y sao? Sao lại giỏi về lĩnh vực tây y?
Dù sao, khi giáo viên muốn nói về những trường hợp thành công, họ chắc chắn sẽ đưa ra những học sinh đáng tự hào nhất của mình.
Lâm Thúy Vân gật đầu “Mình cam đoan với cậu, tin này là tuyệt đối chân thật! Bởi vì đây là tin mình vừa đào lên ở từ giáo sư Lục trên xe anh ấy. Hơn nữa mình còn nghe nói, đã nhiều năm như vậy, mà dường như hiệu trưởng Lý vẫn luôn không muốn nhắc đến học sinh giỏi nhất này, dường như học sinh giỏi nhất này vẫn là mội bệnh của hiệu trưởng Lý”