Lúc Tô Lam vội vã chạy ra đi, bên ngoài trời đã sắp mưa Cô đội mưa gọi một chiếc xe taxi, đi thẳng đến đồn công an.
Nửa giờ sau, cô lấy chiếc áo khoác đã ướt đẫm, đi vào đồn công an.
“Xin chào, tôi muốn tìm cảnh sát Vương.”
Tô Lam đi tới chỗ tiếp khách.
Người cảnh sát phụ trách tiếp đãi than nhẹ hai câu: “Sao lại thế này? Hôm nay đã có một đám đến tìm lão Vương rồi Nói xong anh ta quay đầu lại chỉ m người cảnh sát trung niên lớn tiếng g: Vương lại có người đến tìm ông này.”
Vương cảnh sát đi ra, trong tay còn cầm một xấp tài liệu dày.
Ông ta nhìn Tô Lam đang ướt đẫm với vẻ mặt nghỉ ngờ: “Xin hỏi cô là ai?”
Tô Lam lau lung tung bọt nước trên mặt: “Xin chào cảnh sát Vương, tôi là chị của Lâm An Nguyên, bây giừo tôi có thể gặp cậu ấy được không?”
Cảnh sát Vương quay đầu lại nhìn lướt qua văn phong bên trong, ông ta do dự một lát, vẫn cau mày nói: “Vậy cô theo tôi vào đi”
Cách song sắt, Tô Lam thấy được mặt mũi bầm dập của Lâm An Nguyên.
Giờ phút này cậu ta mang vẻ mặt vô cùng uể oải.
“An Nguyên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tô Lam vừa thấy cậu ta, trên chiếc áo sơ mi dính không ít máu, nhất thời hết hồn, “Ai đánh cậu?”
Lâm An Nguyên ngẩng đầu nhìn Tô Lam, rõ ràng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Cậu ta có chút phiên nào gãi gãi tóc: “Chị Tô Lam, sao chị lại tới đây? Có phải Lâm Thúy Vân ngu ngốc kia lại gọi điện thoại cho chị? Ai nha, nói không có việc gì , chỉ là đánh nhau chút thôi. Trước kia thường xuyên đánh nhau với người khác, qua không bao lâu, ba mẹ tôi sẽ lại bảo lãnh tôi ra ngoài thôi, chị đừng lo lắng, đi đi thôi!”
“Cậu nói bậy bạ gì đó? Nếu ba mẹ cậu có thể bảo lãnh cậu ra thì cậu sẽ chẳng vào lại đây. Cậu có biết vừa rồi cảnh sát Vương kia nói cái gì không? Đối phương tố cáo cậu có ý định mưu sát, cậu mau nói rõ ràng cho chị rốt cuộc sao lại thế này!”
“Cái gì, mưu sát?”
Lâm An Nguyên lập tức đứng lên, vẻ mặt vô cùng tức giận: “Tôi chẳng qua là lỡ tay đẩy cô ta một cái, sao lại biến thành mưu sát ? Người phụ nữ kia sợ là muốn tiền đến điên rồi”
“Mẹ cậu không có cách nào đưa cậu ra, đã lo lảng đến độ té xỉu. Chị cậu cũng đang trên đường tới, bây giờ cậu vẫn không chịu nới với chị, có phải hay không?”
Lâm An Nguyên ngây ngẩn cả người, anh ta không ngờ rằng chuyện lại nghiêm trọng đến mức này.
Nói như thế nào nhà họ Lâm cũng coi như là nhà giàu có số một số hai ở thành phố Hà Hải.
Cho dù anh ta có gây ra gì, chỉ cần có nhà họ Lâm ở sau lưng làm chỗ dựa, cùng lắm là bồi thường thêm chút tiền mà thôi, sao lại đến nông nỗi này?
“Nếu như cậu không chịu nói, thì bây giờ tôi sẽ rời khỏi đây.”
Tô Lam gắn từng chữ, Lâm An Nguyên lập tức kích động đứng lên: “Kỳ thật, kỳ thật không phải tôi cố ý. Bạn gái tôi làm trong đoàn làm phim, hôm nay tôi qua đó thăm cô ấy. Ai biết, vừa mới đến cầu thang thì đụng phải trợ lí của người phụ nữ kia, miệng không sạch sẽ, đang bịa chuyện về chị, nói rằng chị đang được bao nuôi các thứ.”
“Thật sự là tôi quá tức giận nên chạy lại tranh cãi với cô ta, ai biết sau đó cô ta và Lâm Thúy Vân cùng nhau mắng tôi. Nhất thời dưới tình thế cấp bách tôi liền đẩy cô ta một phen, căn bản là tôi không dùng bao nhiêu sức, cũng không biết sao chuyện lại…”