Từ Tinh Như tất nhiên biết Tô Lam chọn nghỉ ngơi rất có thể có liên quan đến người đó.
Dù sao cô vẫn chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi, dễ say mê trong tình yêu.
“Chị yên tâm đi, chị Tinh Như, tôi sẽ có chừng mực.”
Từ Tinh Như khá yên tâm về Tô Lam, cũng không nói gì nữa.
Chương trình phỏng vấn tiến hành vô cùng thuận lợi, cô trò chuyện rất vui vẻ với người dẫn chương trình.
Từ Tinh Như vốn định đưa Tô Lam về nhà, nhưng Tô Lam nói có người đến đón mình, Từ Tinh Như cũng không hỏi nữa mà về luôn.
Tô Lam nhìn xe ông Trần từ xa lái tới, cô mở cửa bước lên xe.
“Xin lỗi ông Trần, muộn như vậy còn bảo ông qua đây.”
“Phục vụ mợ chủ là công việc của tôi mà.”
Giọng nói này…
Tô Lam ngẩng đầu liền nhìn thấy Quan Triều Viễn ngồi ở vị trí ghế lái!
Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng!
Cô lập tức xuống xe, ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế.
“Sao anh lại tới?”
“Anh tới đón em.” Quan Triều Viễn quay sang nhìn Tô Lam, nở nụ cười xấu xa.
“Về nhà thôi.”
Quan Triều Viễn đặt một tay lên vô lăng, tay còn lại nắm tay Tô Lam.
Trong lòng Tô Lam ấm áp.
“Chồng, anh sắp làm bố rồi.”
“Anh yêu, anh sắp được làm bố rồi.”
“Anh yêu, hình như chúng ta có cục cưng rồi.”
“Chồng, hình như em mang thai rồi.”
…
Những lời này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tô Lam.
Cô phải nói tin vui này cho Quan Triều Viễn kiểu gì đây?
Lịch trình hôm nay quá vội vàng, cô chưa kịp kiểm tra xem rốt cuộc có phải mang thai hay không.
Nhưng Tô Lam nghĩ mình đã mang thai!
“Sao em không nói chuyện?” Quan Triều Viễn liếc Tô Lam một cái.
“À, hì hì.”
Tô Lam không biết phải nói gì, cô muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào.
“Em cười ngốc gì vậy hả cô vợ ngốc nhà địa chủ!”
Quan Triều Viễn nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tô Lam, cũng mỉm cười.
“Anh mới là cô vợ ngốc nhà địa chủ! Anh học mấy từ này ở đâu vậy?”
Dạo này chẳng phải thịnh hành câu con trai ngốc nhà địa chủ sao?