Tôi nói với anh, anh hãy thành thật khai báo đi, anh cố ý nói người khác có bệnh, tôi thấy không phải mắt người ta có bệnh, mà là trong lòng anh không thoái mái!”
Khúc Thương Ly bất chợt cảm thấy có chút buồn cười: “Tôi có gì mà thấy không thoải mái chứ?”
Tống Chỉ Manh bắt chéo hai tay trước ngực, vô cùng đắc ý mà mở miệng nói “Sao lại không có chứ? Tôi nhìn biểu cảm của anh bây giờ là bởi vì người theo đuổi tôi quá nhiều, cho nên trong lòng anh không được thoải mái! Loại hành vi này của anh mà dùng tiếng phổ thông của chúng ta mà nói thì chính là hai chữ – uống giấm!”(ý là ghen tuông) Khúc Thương Ly nghe đến hai chữ “uống giấm”, bước chân có hơi chút chuyển động.
Chút chỉ tiết này không thể thoát khỏi con mắt tinh tường của Tống Chỉ Manh, cô ta cười lớn: “Xem đi xem đi, tôi nói không sai đấy chứ, anh chính xác là uống phải giấm rồi, anh là đồ nhỏ nhen uống phải giấm!”
Khúc Thương Ly vốn vẫn đang cúi đầu đi nhanh, sau khi nghe thấy lời này thì bước chân đột nhiên dừng hẳn lại.
Tống Chỉ Manh chỉ bận cười vào mặt anh †a, hoàn toàn không chú ý đến trước mặt có vật cản, lập tức tông đầu vào đó.
Bởi vì Khúc Thương Ly tập luyện quanh năm, nên sau lưng anh †a vừa rộng vừa cứng.
Tống Chỉ Manh tông phải một cái, lập tức trở nên hoa mắt chóng mặt, hai mắt tối lại, cảm giác dường như cái mũi của cô ta cũng sắp bị lõm vào bên trong vậy.
Cô ta đau tới mức nước mắt nước mũi lập tức chảy ra, ôm lấy cái mũi, bi phãn không ngừng mà ngẩng mặt lên: “Làm cái gì vậy? Sao anh đột nhiên dừng lại cũng không nói với người khác một tiếng chứ?”
Tống Chỉ Manh đang oán trách dường như đột nhiên cảm nhận được không khí trên đỉnh đầu mình có chút gì đó không đứng lắm, cô ta bịt mũi cẩn thận ngẩng đầu lên nhịn.
Vừa nhìn đã chạm trúng tâm mắt vô cùng thâm sâu của Khúc Thương Ly.
Lúc này đôi mắt anh ta không hề chớp lấy một cái mà nhìn cô ta chằm chằm, bên trong đôi mắt ấy có chứa quá nhiều tâm trạng, vô cùng phức tạp, ngay cả Tống Chỉ Manh cũng không hiểu nổi.
Không phải chứ, như thế mà đã giận rồi sao? Gô ta chỉ là đùa một chút thôi mà…
Cô ta nhớ rất rõ ràng, trước đây hình như.
Khúc Thương Ly không dễ tức giận đến như vậy?
Vừa rồi Khúc Thương Ly há miệng như muốn nói cái gì đó, nhưng Tống Chỉ Manh lại đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói.
Sợ rằng anh ta lại nói ra câu gì đó để nhanh chóng rửa sạch mối quan hệ của hai người, thế là cô lập tức cướp lời: “Được rồi, tôi biết rồi, vừa rồi bảo anh ghen tị chỉ là nói đùa thôi, tôi biết chắc chắn anh sẽ không ghen, cũng tuyệt đối không quan tâm có bao nhiều người theo đuổi tôi, cho nên sau này tôi sẽ không đùa kiểu này với anh nữa, đừng giận nữa có được không hả?”
“Thế sao?”
Khúc Thương Ly cứ như vậy mà nhìn Tống Chỉ Mạnh, đôi mất anh ta chớp mắt trở nên lạnh lùng, thậm chí trên miệng còn treo một nụ cười châm chọc như có như không: “Cô nói không sai, cho dù cô có bao nhiêu người đang theo đuổi, cho dù cô có đổi bao.
nhiêu người bạn trai, tôi cũng đều không quan tâm. Cho nên hôm nay, chuyện quan trọng nhất của cô là kiểm tra cơ thể cho rõ ràng, nếu không có vấn đề gì nữa, sau này cô cũng chẳng có lí do gì để ở lỳ bên cạnh tôi nữa”
Ở lỳ bên cạnh anh ta?
Trong lòng Tống Chỉ Manh âm thầm nhắc đi nhắc lại câu nói này, hóa ra mấy tháng này mình vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, nhưng trong mắt anh ta thì mình chỉ là một đứa mặt dày mà thôi.