“Hay là đừng gặp nữa.”
Sau khi gửi tin nhắn, Tô Lam tiếp tục mua sắm, không để ý đến Mộ Dung Dịch nữa.
Cô mua rất nhiều đồ, cả hai chiếc túi lớn đều đầy ắp.
Khi ra khỏi lối ra của siêu thị, cô phát hiện Mộ Dung Dịch đang đợi mình ở cửa.
Không còn cách nào khác, cô đành phải đi theo Mộ Dung Dịch đến cửa hàng Starbucks.
Trong một góc vắng vẻ, trên bàn đặt hai tách cà phê đang bốc hơi.
Vào dịp Tết, trong Starbucks không có nhiều người, vì thế họ là bàn khách duy nhất trong cửa hàng này.
“Sao em không hỏi tại sao tôi lại ở đây?”
Tô Lam mỉm cười vô tư.
“Xin hỏi chuyện này có liên quan gì đến tôi u?”
“Tô Lam, có phải em rất hận tôi không?”
Mộ Dung Dịch có hơi tiều tụy, bọng mắt tím bầm, quầng mắt rất thâm, trong mắt còn đầy tơ máu, thậm chí còn có một ít râu lởm chởm.
Anh ta luôn mang dáng vẻ sạch sẽ và chỉnh. tề, rất hiếm khi trồng lôi thối luộm thuộm như vậy.
“Hận anh? Giữa tôi và anh không có loại từ
ngữ thể hiện cảm xúc này đâu.”
Giọng điệu của Tô Lam còn lạnh lùng hơn gương mặt cô.
“Tô Lam, tốt xấu gì chúng ta cũng từng ở bên nhau năm năm, em đừng như vậy được không?” Giọng của Mộ Dung Dịch vô cùng trầm thấp, còn có chút khàn.
Mấy ngày gần đây anh ta bận đến sứt đầu mẻ trán, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
“Khoảng thời gian năm năm, bây giờ anh nhắc lại tình cũ với tôi, lúc trước khi anh leo lên giường của em gái tôi sau lưng tôi, sao anh không nghĩ đến tình cảm năm năm của chúng ta?”
Lúc này Tô Lam mới đưa mắt nhìn thắng về phía Mộ Dung Dịch. Bây giờ quan sát ở khoảng cách gần như vậy, cô mới thấy anh ta quả thực hơi tiều tụy, khác hoàn toàn lúc trước.
Mộ Dung Dịch thầm thở dài.
“Tô Lam, trước đây lúc chúng ta yêu nhau, tại sao em không bao giờ nói cho tôi biết?”
“Nói cho anh biết điều gì?”
“Chuyện em bị đánh”
Thực ra khoảng thời gian gần đây trạng thái của Mộ Dung Dịch khá tệ, điều này cũng liên quan đến chuyện lúc trước anh ta biết Tô Lam thường xuyên bị Lâm Thanh Phượng đánh.
Tô Lam không ngờ Mộ Dung Dịch sẽ hỏi như vậy.
Cô ổn định lại cảm xúc của mình một chút.
“Chuyện đó đều đã qua rồi.”
“Tại sao trước đây em không nói với tôi?”
“Bây giờ anh gặng hỏi những điều này có ý nghĩa gì?”
Ánh mắt Mộ Dung Dịch dần trở nên ảm đạm, đúng vậy, hai người đã chia tay rồi, anh ta đã đính hôn với Tô Nhược Vân, có hỏi những chuyện của quá khứ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Tô Lam, thời gian năm năm chúng ta ở bên nhau, tại sao chứ? Tại sao em không muốn bên cạnh tôi? Em gìn giữ chút giới hạn cuối cùng của mình có ý nghĩa gì?”