“Vâng! Em còn có thể lừa anh à? Thậm chí em còn mời giám đốc Chu đến và nhờ ông ấy giúp xem anh bị làm sao. Ông ấy nói anh không sao, có thể là do mệt quá thôi. Sao lại mệt đến mức này, ngủ hẳn một ngày một đêm!”
Quan Triều Viễn gượng gạo cười, anh cũng không biết mình lại ngủ lâu như vậy.
“Kể từ khi cánh tay bị thương, đã lâu rồi không luyện tập, mấy ngày nay em đều bảo anh ngủ sớm dậy sớm, tối hôm qua vừa thức đêm liền không chịu nổi.”
“Cũng may là không có chuyện gì, em đi lấy đồ ăn cho anh.”
“Ừ.”
Tô Lam đứng dậy và rời khỏi phòng.
Quan Triều Viễn nhắm mắt tĩnh tâm, không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy.
Có vẻ như mất máu cũng ảnh hưởng rất lớn đến anh.
Học viện Mỹ thuật.
Hoắc Tư Kiệt đã tập hợp một vài bạn học chặn Mã Húc Hào và Trương Đông ở phía sau ký túc xá của trường.
Bên này là một điểm mù, không có camera, bình thường ít người qua lại, nó đã trở thành một nơi đặc biệt để sinh viên giải quyết chuyện riêng tư.
“Hoắc Tư Kiệt, cậu có vấn đề à? Hình như chúng tôi không đắc tội với cậu thì phải? Đây là muốn đánh nhau sao?”
Người dáng cao hơn là Mã Húc Hào, còn người có khuôn mặt hơi tròn là Trương Đông.
“Cậu chột dạ cái gì chứ? Chỉ tìm cậu nói chuyện thôi, ai bảo là đánh nhau đâu chứ?”
Mấy học sinh nam Hoắc Tư Kiệt dẫn theo người nào người nấy đều rất hung hãn.
Mã Húc Hào và Trương Đông hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Nói chuyện gì?”
“Nói về chuyện xấu hai người đã làm dạo gần đây.”
Giọng nói của một cô gái truyền đến, mọi người quay đầu lại liền nhìn thấy Mục Nhất Hân.
“Hai người chúng tôi có làm chuyện xấu gì đâu?”
Ánh mắt Mã Húc Hào có chút mờ mịt.
“Có làm chuyện xấu hay không, bản thân cậu rõ nhất! Tốt nhất là thành thật trả lời, nếu không chuyện này mà làm ầm đến đồn cảnh sát thì tự nhiên sẽ có người điều tra rõ ràng!”
Mục Nhất Hân rất đắc ý.
“Không cần, tôi nói này, chắc hai người biết bối cảnh của nhà chúng tôi đúng không?”
Mã Húc Hào và Trương Đông cũng rất sợ hãi.
Nhất là Trương Đông, cậu ta đã bao giờ trải qua chuyện này đâu chứ!
Vừa dọa liền khai hết toàn bộ sự thật!
“Chúng tôi thật sự không biết Tô Kiêm Mặc bị bệnh! Nếu chúng tôi biết thì nhất định sẽ không nhận công việc này!”
Trương Đông rất oan ức.
“Bà cô ơi, cho chúng tôi một con đường sống đi, chúng tôi thật sự không biết Tô Kiêm Mặc bị bệnh. Lúc đầu có người tìm chúng tôi, bảo chúng tôi nói tin tức này trước mặt cậu ta, nói càng khó nghe càng tốt, sau đó cho chúng tôi mỗi người năm nghìn tệ!”