Lâm Thúy Vân luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, thế nhưng nếu bảo cô ấy nói rõ thìcô ấy lại không nói ra được “Âm Ngay khi cánh cửa sắt phía sau đóng lại, Lâm Thúy Vânlập tứclao đến chỗ cánh cửa đó, không ngừng đạp: “Các người có bắt nhầm người không đấy hả?
Chẳng thèm điều tra gì mà cứ thếnhốt tôi ở đây là sao? Mau thả tôi ra ngoài!”
Kêu nhiều đến mức cuống họng đau rát, thế nhưng bên ngoài phòng điều tra vẫn chẳng có bất kỳ lời nào đáp lại câu hỏi của cô ấy hết.
Lâm Thúy Vân chỉ có thể im lặng ngồi trở lại vị trí của mình.
Chẳng lẽ đám cảnh sát phía bên ngoài đã đi ghi khẩu cung của cái người giả vờ bị đụng xe để lừa gạt tiền của mình, cho nên lúc này mới không quan tâm đến mình sao?
Lâm Thúy Vân suy nghĩ một lúc, theo bản năng thò tay vào trong túi áo móc điện thoại di động, lại phát hiện trong túi áo của mình chẳng có gì hết Điện thoại di động của côấy bị mất rồi? Đáng chết!
Chẳng lẽ cô ấyđã đánh mất điện thoại di động trong lúc cãi nhau vớibọn họsao?
Hiện tại không có cách nào để liên hệ với người khác, Lâm Thúy Vân chỉ có thể yênlặng ngồi nguyên tại chỗchờ đợi Nhưng cô ấy không ngờ được rằng một lần chờ đợi này của cô ấy là cảmột buổi chiều.
Lâm Thúy Vântựa người ở trên vách tường, sau đó mơ mơ màng màng, cứ như vậy ngủ thiếp đitừ lúc nào cũng không biết.
Đợi tới khi đầu của Lâm Thúy Vân gục xuống khiến cô ấy giật mình tỉnh lại, lúc này cô ấy mới phát hiện ra rằng bầu trời bên ngoài phòng thẩm vấn đã tối sầm.
Lâm Thúy Vân vốn dĩ còn chưa tỉnh táo lắm lập tức bật mình tiarnh dậy chỉ trong nháy mắt.
Cô ấy vội vàng đứng lên, bắt đầu liều mạng đập cửa sắt “Này, bên ngoài có người không? Có người không?”
Đáp lại Lâm Thúy Vânvần sự im lặng tĩnh mịch như cũ.
Chẳng lẽ lũ cảnh sát khốn nạn kia quên mình ở chỗ này rồi đấy à?
Lâm Thúy Vân càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, chưa từ bỏ ý định đạp cửa, vừa đạp vừachửi bới ầm ï: “Các người có bắt nhầm người không đấy hả?
Tôi muốn khiếu nại các người, tôi sẽ kiện cáo các người tội không làm tròn trách nhiệm! Mau thả tôi ra ngoài!”
“Rầm”
Lâm Thúy Vân còn chưa mắng xong thì cánh cửa sắt đột nhiên bị đá mạnh từ bên ngoài, cô ấy bị dọa sợ đến mức mất cả giọng.
“Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo! Ngậm miệng cho bố mày!
Nghe từ giọng nói, chắc hẳn là một người đàn ôngtương đối trẻ tuổi.
Lâm Thúy Vângiống như vừa gặp được một vị cứu tỉnh, vội vàng mở miệng nói: “Này, đồng chí cảnh sát, có phải các người nhầm lẫn gì không? Rõ ràng là có người giả vờ bị đụng xe để tống tiền tôi, sao các người lại nhốt tôi ởchỗ này? Tôi mới là người bị hại.”
Đúng lúc này, cửa sắt phát ra một tiếng vang giòn tan, bị mở ra từ bên ngoài.
Một cảnh sát trẻ tuổi bướcvào trong.
Đôi mắt của Lâm Thúy Vânngay lâp tức sáng lên, nhanh chóng liếc nhìn tấm thẻ trên ngực anhta: “Cảnh sát Lý, có phải các ngườinhầm lần gì không? Sao lại nhốt tôi ở nơi này?”
Chương 3003
Vị cảnh sát Lýkia nhìn cô ấy một cái, lười biếng mở miệng: “Côtên làLâm Thúy Vân?”
Lâm Thúy Vânliên tục gật đầu giống như gà con mổ thóc: “Không sai, đúng là tôi.”
Cảnh sát Lýtìm một cuốn sổ, lật ra xem: cô có thể đi rồi…”
Cảnh sát Lý còn chưa nói xong, một người đàn ông trung niên có tuối tác lớn cảnh sát Lý bước đến, cắt ngang lời nói của anh ta: “Nếu như cô tên làLâm Thúy Vân, vậy thì chúng tôi không bắt sai người. Côbj nghỉ ngờ là có liên quan đến một vụ tai nạn giao thông, đâm người khác thương nặng, hiện tại chúng tôiđang lập hồ sơ, cô thành thật đợi ở trong này đi”
Vị cảnh sát Lýnày này hiển nhiên không dám làm trái lời người đàn ông trung niên, trên mặt anhta nở nụ cười: “Cảnh sát Vương, hóa ra là vậy à, có lẽ vừa rồi tôi nhìn nhầm rồi”
Lâm Thúy Vân cau mày: “Rõ ràng là người phụ nữ kia giả vờ đụng vào xe tôi trước, sao lại trở thành tôi gậy tai nạn giao thông? Tôikhông quan tâm, tôi muốn đi ngay bây giờ”
Cô ấy tận mắt chứng kiến vừa rồi cáivj cảnh sát Lýkia đã tra xét tư liệu, xác nhận côấy không có tội.
“Cô gái à, tôi không ngại nói thật cho cô biết, cô đã đắc tội với người không nên đắc tội.Cô bé thành thật ngồi im ở chỗ này đi, nếu không, cẩn thận tôikhông khách khí với cô!”
Cảnh sát Vươngtrừng mắt lườm cô ấy một cách hẳn học, lười nói chuyện vớ vẩn với cô ấy.
Khi người phụ nữ này được đưa đến đây đã có người gọi điện thoại nói bọn họ phải tốt trừng trị cô ta.
Buổi chiều ông ta có vài chuyện bận nên mới nhốt cô ta ở chỗ này.
Hiện giờ cuối cùng ông ta cũngcó thời gian rảnh, có thể tiếp đãi “Quý khách” này.
“Các người có ý gì? Các ngườilàm như vậy là lạm dụng chức quyền!”
Lâm Thúy Vân tức điên lên.
Nhưng bây giờ côấy không có điện thoại, cũng không tìm thấy người nào có quen biết. Thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Cảnh sát Vương nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến mức thở hổn hển của Lâm Thúy Vân, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Khóe miệng của ông cong lên tạo thành một nụ cười tục tíu, đẩy cửa sát ra,vươn tay bóp bả vai của Lâm Thúy Vân “Cô gái, nếu như cô thật sự muốn đi ra ngoài, chuyện này cũng không phải là không thế. Cô chuẩn bị 60 tỷ nộp tiền bảo lãnh tôi có thể cân nhắc việc thả cô ra, thế nào?”
Lâm Thúy Vân nhìn lướt qua bàn tay béo như heo đang khoác lên trên bả vai mình, cố nén cảm giác bưồn nôn muốn bẻ gãynó: “Tôi có thể đưa tiền cho ông, nhưng ông nhất định phải giữ lời”
Tròng mất của cảnh sát Vương quay tròn một vòng, ông ta từ đánh giá Lâm Thúy Vân từ trên xuống xuống dưới một phen.
Người phụ nữ này ăn mặc toàn hàng hiệu, chắc hnlà một người có tiền.
Nhưng cho dù có tiền nhiều thế nào đi chăng nữa, đắc tội nhân vật lớn ở thủ đô thì cũng đủ khiến côta xui xẻo tám đời Dù sao cho ai chơi cũng là chơi, không bãng để mình đến hưởng trước!
Ha ha, cô gái này có dáng dấp khá non, nhìn qua trông như một sinh viên đại học, chắc hẳn cũng là một con chim non chưa bị ai đụng vào đâu So sánh với bà già trong nhà mình đúng là một người trên trời một người dưới đất.
“Tiểu Lý, cậuđưa cô gái này đi, trước tiên để cô ta nộp tiền bảo lãnh đã”
Nói xong, cảnh sát Vương móc ra một cái thẻ ngân hàng từ trong túi sách của mình, đưa tới.
Lâm Thúy Vân cảm thấy vô cùng may mắn bởi vì mình còn nhớ rõ số thẻ ngân hàng, cho nên ngoan ngoãn nộptiền lên.
Chương 3004
Sau khi giao xong tiền, côấy đi theo Tiểu Lý về văn phòng Giờ phút này, trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại cảnh sát Vương cùng một vài thanh niên trông giống lưu manh khác.
Mấy tên thanh niên này nhuộm tóc vàng, trên cánh tay còn xăm hình, hút thuốc uống rượu, thậm chí còn kề vai sát cánh với cảnh sát Vương.
Đến tận giờ phút này, Lâm Thúy Vân mới nhận racảnh sát Vương có vấn đề.
Một cảnh sát nhân dân chân chính sẽ không có hình tượng như thế này.
Nơi này có lẽ là một cái đồn công angiả, mình bị lừa rồi!
Kìm nén lửa giận trong lòng, Lâm Thúy Vân nhìn chảm chẩm cảnh sát Vương: “Nộp tiền bảo lãnh xong rồi, hiện tại tôi có thể đi chưa?”
“Đi đâu?”
‘Vương Thành Lâm vừa nghe thấy lời này, lập tức cười lớn tiếng.
Như thể cô ấy vừa kể cho ông ta nghe thấy một trò chuyện cười vô lý nhất trên đời.
Ông ta quay đầu nhìn thoáng qua những thanh niên bên cạnh mình: “Mấy người nghe thấy cô ta nói gì không?
Côta nói côta muốn rời đi, ha ha ha, chết cười tôi mất thôi!”
Một người đàn ông cao lớn thô kệch bên cạnh ông ta đứng lên “Cô gái, tôi nói cho cô biết, mặc dù cô nộp tiền bảo lãnh rồi nhưng cô còn một chuyện quan trọng khác chưa làm xong, đến khi nào làm xong mới có thể rời đi, biết là gì không?”
Lâm Thúy Vân nhìn nụ cườikhông có ý tốt trên mặt bọn họ, một dự cảm bất thường dâng lên: “Các ngườinói vậy là có ý gì?”
‘Vương Thành Thụ ngậm điếu thuốc trong miệng nói: “Em nhìn xem, ở đây bọn anh có tổng cộng sáu người, chỉ cần tí nữa em hầu hạ bọn anh thoải mái, anh đảm bảo sẽ để em đi! Tuy nhiên, anh đoán chừng được khả năng đi ra ngoài của em đấy”
Trong văn phòng lập tức phát ra một tràng cười, Lâm Thuý Vân là một cô gái được chiều chuộng, từ nhỏ đã quen thói tung hoành kiêu ngạo, có bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế này?
Hôm nay bị bọn họ nhục nhã một phen, mắt đỏ hoe vì tức giận.
“Mấy người các anh, đừng có khinh người quá đáng!”
Vương Thành Thụ sờ sờ cảm, đôi mắt sắc nhọn híp híp lại nhìn chấm chằm vào Lâm Thuý Vân: “Ức hiếp em thì sao? Vẽ sau mấy người bạn thân bọn anh sẽ lần lượt từng người, từng người một ức hiếp em, nhưng mà em đừng sợ, bọn anh sẽ ức hiếp em đến rất thoải mái!”
Mặt khác mấy tên lông bông còn lại cũng phụ hoạ theo: “Anh Vương, thật bất ngờ, ở đây mà anh cũng có thế đem tới một loại hàng có nhan sắc thế này”
“Cô nàng này xinh đẹp và có thân hình cũng chuẩn”
Tôi, tôi còn chưa được làm cô gái xinh đẹp thế này đâu..”Vương Thành Thụ nheo nheo mắt nhìn Lâm Thuý Vân: “Cô gái nhỏ, chỉ cần em ngoan ngoãn chơi với anh một đêm, anh cam đoan ngày hôm sau em sẽ an toàn rời đi, thế nào?”
Khi anh ta nói điều này, anh ta đã đi về phía Lâm Thuý Vân.
Đôi bàn tay đầy dầu nhờn thuận thế sờ soạng lên khuôn mặt cô ấy.
Lâm Thuý Vân nhẹ nhàng né tránh, thoát khỏi bàn tay lợn muối của anh ta.
‘Vương Thành Thụ không ngờ rằng cô ấy lại dám trốn, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi: “Cô gái nhỏ, tôi khuyên cô không nên rượu mừng không uống, lại thích uống rượu phạt. Nếu cô không hợp tác, đến lúc đó chính cô sẽ khổ sở thôi!”
Chương 3005
Lâm Thuý Vân thông minh như thế nào? Tất nhiên cô ấy biết rằng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Đôi mắt của cô ấy đảo lên, vốn là khuôn mặt còn thể hiện sự phòng bị đột nhiên hiện lên dáng vẻ tươi cười mập mờ: “Anh Vương..
Nghe một tiếng ỏn ẻn “anh Vương” này và cộng thêm nụ cười quyến rũ của cô ấy, Vương Thành Thụ cảm thấy linh hồn mình sắp bị móc ra: “Cữing đúng… Bọn anh nhiều người như vậy, chẳng lẽ cưng còn muốn phản kháng sao? Ngoan ngoãn nghe lời mới đúng, có thể giảm bớt đau khổ”
“Anh Vương, người ta vẫn là chú chim non đót Lâm Thuý Vân nững nịu “Anh ở đây, trước mặt nhiều người như vậy động tay động chân, người ta nhất định sẽ ngại ngùng đấy! Hay là đi phòng làm việc của anh?”
‘Vương Thành Thụ đột nhiên cười lớn: “Ôi, cô gái nhỏ còn biết xấu hổi”
‘Vừa nói xong, anh ta quay đầu vấy tay với người phía sau: “Như vậy đỉ, tôi sẽ tìm đường cho các cậu trước, rồi lần lượt thay nhau đến.”
“Yes Sir ~ Anh Vương, anh kiêm chế một chút, cẩn thận không gãy thắt lưng đó” Sau lưng truyền đến vài tiếng cười.
Cảnh sát Vương nắm lấy bả vai Lâm Thuý Vân, và cả hai cùng nhau đi đến văn phòng.
Vừa đóng cửa lại, anh ta đã nóng lòng cởi áo ra Ngẩng đầu lên phát hiện Lâm Thuý Vân vẫn đứng đó và không động đậy: “Em còn đứng ngây ra đó làm gì, cởi đồ ra đi?”
“Vâng.”
Một bên Lâm Thuý Vân từ từ cởi cúc áo, một bên nhanh chóng liếc mắt nhìn xung quanh.
‘Vương Thành Thụ vừa mới cởi quần lót ra, đột nhiên anh ta cảm thấy trước mắt loé lên một cái Thậm chí còn chưa kịp ngẩng đầu lên, đã nghe thấy một tiếng “bốp” trầm đục vang lên.
Trên đỉnh đầu có một cơn đau nhói, trong giây tiếp theo, một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống.
Anh ta vô thức đưa tay lên sờ và thấy lòng bàn tay mình đỏ như máu “Chết tiệt, con đĩ khốn kiếp, dám đánh tao!”
Lúc này Lâm Thuý Vân đang cầm trên tay một món đồ trang trí bảng đồng nặng nề: “Dám đánh ủ ý lên người bà cô mày? Bà đây sẽ cho mày nếm thử mùi vị đoạn tử tuyệt tôn là như thế nào!”
Ngay khi Vương Thành Thụ nhào tới, Lâm Thuý Vân đã trực tiếp giơ chân lên, đá một cước hung ác vào quả trứng của anh ta.
Đó là một cước vừa nhanh chóng vừa tàn độc ‘Vương Thành Thụ hét thảm một tiếng, anh ta trực tiếp quỳ trên mặt đất, không thể đứng dậy nổi Lâm Thuý Vân ném bức tượng đồng trong tay, quay người leo về phía cửa sổ.
Nhưng cô vừa leo được một nửa, thì cánh cửa phía sau bị Vương Thành Thụ đang ngã trên đất mở ra: “Có ai không, người phụ nữ khốn kiếp này, cô †a muốn chạy”
Mấy tên côn đồ nghe thấy những lời này, vội vàng lao vào.
Lâm Thuý Vân vừa mới leo lên bệ cửa sổ, thì một vài tên côn đồ đẳng kia cũng đã chạy tới Một trong những gã vạm vỡ nhất xông tới bên cô, hung hăng ôm lấy eo cô, trực tiếp kéo Lâm Thuý Vân ngã xuống.
“Bắt được rồi, bắt được rồi, còn chờ gì nữa?
Nhanh lêi Một tên côn đồ khác túm tóc Lâm Thuý Vân và kéo lại, buộc cô phải ngẩng đầu lên.
‘Vương Thành Thụ chịu đựng cơn đau dữ dội và loạng choạng đứng dậy.
Người phụ nữ đê tiện này không chỉ đánh anh †a, mà còn dám đá trứng của anh ta.
Chương 3006
“Bốp! Bốp!”
‘Vương Thành Thụ nghiến răng, anh ta gần như dùng hết sức tát vào mặt Lâm Thuý Vân “Con đĩ khốn nạn này, dám ra oai ở trên địa bàn của lão tử, tao đánh chết mày!”
Hai cái tát này thật sự là dùng quá nhiều lực, Lâm Thuý Vân bị tát đến nỗi mắt nổ đom đóm, lung lay suýt nữa không đứng vững.
Tiếng chửi mắng của người đàn ông bên tai càng lúc càng đồn dập.
‘Vốn ban đầu Vương Thành Thụ muốn là người đầu tiên hưởng thụ Lâm Thuý Vân, nhưng một cước vừa rồi quả thật cô ấy đã ra tay quá độc ác.
Bây giờ toàn thân anh ta đau đớn tê dại.
Ánh mắt anh ta vô cùng tàn nhẫn, trừng mắt nhìn mấy tên du côn: “Không phải muốn chơi sao? Hôm nay chơi chết bên trong cô ta đi! Chết rồi coi như xong”
“Cảm ơn anh Vương.
Nhóm côn đồ lao tới và trực tiếp ném thẳng Lâm Thuý Vân lên bàn làm việc.
Lâm Thuý Vân vừa mới bị đánh đến choáng váng đầu óc, trong lúc mơ mơ màng màng, cô chỉ cảm thấy có người đang xé rách quần áo của mình, bên tai truyền đến tiếng cười điên cuồng.
Cứu mạng, ai tới cứu tôi?
Lâm Thuý Vân lắc đầu nguầy nguậy, và cô ấy bắt đầu vùng vẫy ngay khi tỉnh táo hơn.
Nhưng đối lại, là bị những tên đó đối xử càng thô bạo hơn.
Một cái tát, rồi lại một cái tát khác.
Tát đến khi Lâm Thuý Vân gần như ngất xiu, mắt thấy thời điểm quần áo của cô ấy sắp bị xé †oạc thì đột nhiên, một tiếng “âm” thật lớn phát ra từ cửa phòng làm việc.
Cánh cửa đang đóng thật chặt lại bị đá tung.
“Mẹ kiếp ai vậy? Thật mất hứng mà!” Nhóm côn đồ bực bội chửi bới, hận không thể xẻo thịt tên làm hỏng việc tốt của mình.
Tên khốn đang bắt nạt Lâm Thuý Vân cũng quay đầu lại nhìn.
Còn chưa kịp xem ai xông vào, họ đã bị những nắm đấm sắt giáng xuống nhanh như một cơn gió.
Công bảng, nó cũng đập thắng vào mặt tên côn đồ đang lôi kéo quần áo của Lâm Thuý Vân…
“Rầm!”
Lại có một tiếng động lớn, sau khi một tên côn đồ dính phải cú đấm đã bay ra đập thẳng vào cánh cửa sắt.
‘Sau đó, một vài bóng đen khác lao tới chỗ đám côn đồ.
“Cứu mạng!”
Lâm Thuý Vân đang mơ mơ màng màng, quần áo xộc xệch nằm trên bàn làm việc, mở mắt ra.
Cô ấy mơ hồ nghe thấy tiếng va chạm mạnh và tiếng la hét bên tai, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, không biết đã năm trên bàn bao lâu rồi ý thức mới dần dần trở lại.
Ngay khi vừa mở mắt ra, cô ấy đã nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc nhưng lạirất u ám xuất hiện trong tầm mắt mình.
Cô ấy muốn đứng dậy, nhưng cả người lại yếu ớt đến mức căn bản không còn chút sức lực nào cả “Lục.
Lâm Thúy Vân thốt lên một chữ một cách yếu ớt.
Biểu cảm cực kỳ u ám trên khuôn mặt Lục Mặc Thâm gần như đã thả lỏng hơn một chút.
Chương 3007
Anh ta đỡ Lâm Thúy Vân dậy trong chốc lát, khi nhìn thấy bộ dạng quần áo xộc xệch của cô ấy, anh ta nhanh chóng cởi chiếc áo vest ra và quấn quanh người cô ấy Khi vừa mở miệng ra, giọng nói của anh ta lạnh lùng như địa ngục: “Cố lên, có nghe tôi nói không?”
Lâm Thúy Vân nhìn vào mặt người đàn ông một cách mơ hồ: Là Lục cầm thú sao?
Anh chàng này…
Đúng rồi Đến lúc này màanh ta vẫn còn coi mình là giáo sư, giọng điệu lại tồi tệ như vậy.
Hai tên vệ sĩ từ sau lưng Lục Mặc Thâm xông.
đến đã nhanh chóng đánh cho mấy tên côn đồ ở khắp phòng tan tác tả tơi, khiến chúng năm lăn ra đất không thể đứng dậy nổi.
Bọn họ nhíu chặt mày lại Tuy rằng đây là một vùng ngoại ö hẻo lánh, nhưng bọn họ không bao giờ ngờ tới có người lại †o gan đến nỗi dám đóng giả cảnh sát ở đây.
Thậm chí còn gây ra những chuyện như vậy!
Lục Mặc Thâm cúi đầu liếc nhìn Lâm Thúy Vân, nhìn thấy trên người cô ấy có dấu vết bầm tím, trên trán còn nổi cả gân xanh.
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn đám người trên mặt đất đã bị đánh cho thừa sống thiếu chết kia và nói: “Trừ khử bọn chúng đi”
“Vâng, thưa ông chủ!”
Đây là lần đầu tiên hai tên vệ sĩ nhìn thấy Lục Mặc Thâm trong trạng thái hung bạo đến như vậy, lẽ nào ông chủ đối với cô Lâm này…
Lục Mặc Thâm bế Lâm Thúy Vân lên, trước khi rời đi anh ta còn nói một câu: “Tôi muốn bọn chúng sống không bảng chết”
“Vâng”
Lục Mặc Thâm nhanh chóng bế Lâm Thúy Vân lên xe, và chiếc xe cũng nhanh chóng khởi động Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy nhức đầu, toàn thân cũng đau nhức, cô ấy co mình vào trong vòng tay của Lục Mặc Thâm.
Không biết có phải do hơi thở của người đàn ông bên cạnh quá thấp hay không mà khiến cô ấy lạnh đến nỗi bắt đầu run lấy bẩy.
Lục Mặc Thâm ý thức được liền siết chặt vòng tay của mình lại Khuôn mặt của Lâm Thúy Vân đã sưng lên vì bị đánh, đôi môi đã tái nhợt đi và toàn thân cô ấy đang run rẩy.
Trước mặt anh ta, cô ấy từ trước đến nay vẫn luôn là Lâm Thúy Vân kiêu ngạo và độc đoán, và rất hung hăng, từ khi nào mà cô ấy đã bị biến thành như thế này? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lâm Thúy Vân cô ấy rất thông minh.
Khi nộp tiền bão lãnh, cô ấy để lại tín hiệu SOS trong phần lời nhắn của tin nhắn chuyển tiền.
Và thẻ ngân hàng mà cô ấy sử dụng đều là của mẹ Lâm Nên mẹ Lâm sẽ là người sớm nhất nhận được tin nhắn giao dịch, Bình thường tấm thẻ này đều là do Lâm Thúy Vân sử dụng.
Chỉ trong chốc lát mà đã chuyển đi sáu trăm triệu đồng, hơn nữa lại còn để lại tín hiệu SOS, lúc đó mẹ Lâm đã sợ hãi đến mức hồn bay phách tán và lập tức gọi điện cho Lục Mặc Thâm mà không nói lời nào.
Chính vì lý do này mà Lục Mặc Thâm mới có thể đến nơi một cách sớm nhất.
Nếu không có cuộc gọi của mẹ Lâm, có lẽ anh ta sẽ không bao giờ biết được rằng Lâm Thúy.
Vân lại bị người khác bạo hành đến như vậy.
Anh ta không dám tưởng tượng được mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào nếu anh †a đến muộn thêm một chút…