“Xin lỗi, nơi này của tôi từ trước đến nay không hoan nghênh rác rưởi. Nhưng nếu không cẩn thận lạc vào vài cái, tôi nhất định sẽ cố gắng cải tạo lại thật tốt.”
Nói xong, anh ta chỉ tay một cái: “Bảo vệ, kéo toàn bộ mấy người này ra ngoài cho tôi.”
Ngay lập tức có năm sáu người mặc âu phục đen đeo kính râm đi vào, kéo toàn bộ mấy người trong phòng cùng Tổng giám đốc Hồ kia ra ngoài.
Giờ phút này, bên trong tòa nhà chỉ còn lại một mình Nguyễn Bảo Lan run rẩy.
Cậu Quan lạnh lùng liếc cô một cái, ném thẳng âu phục trong tay qua.
Sau đó, quay người rời đi.
Một loạt động tác này, sạch sẽ, gọn gàng, đẹp trai làm cho người ta hít thở không thông Nguyễn Bảo Lan thậm chí quên đi nỗi sợ hãi vừa rồi của mình, chỉ biết ngây người nhìn.
Mãi đến khi Quan Triều Viễn rời đi, cô ta mới mạnh mẽ lấy lại tinh thần đứng dậy đuổi theo.
“Cậu, cậu Quan”
Quan Triều Viễn và Thẩm Tư Huy dừng bước, quay đầu lãnh đạm nhìn về phía cô ta.
Thẩm Tư Huy mở miệng: “Cô gái nhỏ còn có việc gì không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Bảo Lan đỏ bừng, cô ta vô cùng khẩn trương ôm áo khoác của Quan Triều Viễn.
“Cái này… Làm thế nào để trả lại anh cái áo này?”
Quan Triều Viễn thản nhiên liếc mắt nhìn, để lại hai chữ “vứt đi” rồi xoay người đi thẳng.
Nguyễn Bảo Lan ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Quan Triều Viễn rời đi.
Nguyễn Bảo Lan chỉ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, càng ngày đập càng nhanh, càng đập càng nhanh.
Cô ta cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo trong tay mình.
Chiếc áo khoác được làm thủ công và chỉ làm theo yêu cầu của khách hàng Nó được làm từ loại vải tốt nhất, các đường may dày đặc và trông rất gọn gàng: “Thì ra, anh ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn Quan Thiên sao…”
Nguyễn Bảo Lan khoác chiếc áo khoác lên người mình, sửa sang lại mái tóc, rồi xoay người đi ra ngoài Sáng hôm sau, lúc Tô Lam tỉnh lại, đã là khoảng mười giờ sáng Vì đêm qua không được ngủ ngon nên bây giờ trông cô không có chút tinh thần nào.
“Cốc, cốc, cốc.”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của người giúp việc: “Cô chủ, cô đã tỉnh dậy chưa?”
Tô Lam đáp lại một cách yếu ớt: “Tôi ngủ dậy rồi đây”
Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, vậy để tôi đi xuống nhà chuẩn bị đồ ăn cho cô chủ nhé.”
Sau khi Tô Lam rửa mặt xong, bữa sáng của người giúp việc cũng đã được hoàn thành.
Cô ăn được hai miếng, rồi vô thức nhìn về phía vị trí mà bình thường Quan Triều Viễn thường hay ngồi: “…”
Người giúp việc nhận ra, vội vàng giải thích: “Tối hôm qua hình như cậu chủ không về, buổi sáng nay khi tôi tỉnh dậy không thấy cậu ấy ra ngoài”
“Ừm”
Tô Lam gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Quan Triều Viễn nói anh muốn đi công tác nước ngoài.