Nhưng cũng may Quan Triều Viễn cũng không làm hành động gì quá đáng mà chẳng qua là cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, “Không biết nấu ăi \y thì phải ở trên giường cố gắng một chút, nếu không sẽ không có người đàn ông nào thích đâu.”
Quan Triều Viễn, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ giết chết anh!
Tô Lam giận đến mức cần răng, “Cho dù tôi ở trên giường là con cá chết cũng không liên quan đến anh. Ngược lại là anh, hai đứa bé đang ở bên ngoài, anh trêu chọc tôi như vậy thật sự thích hợp sao?”
Tô Lam đẩy anh ra, trên mặt là vẻ tức giận.
Người đàn ông này có phải cảm thấy hai người bọn họ từng có một lần như vậy nên anh ta nghĩ có thể trêu chọc cô hay không?
Quan Triều Viễn nhìn chăm chằm cô, đột nhiên nâng tay phải lên vuốt ve mặt cô.
Tô Lam giật mình, gần như là nhằm hai mắt lại theo phản xạ có điều kiện.
Nhưng sau một lúc yên lặng, xúc cảm nhồn nhột như trong tưởng tượng kia không tới như cô nghĩ.
Tô Lam thận trọng mở mắt, lập tức.
liền cảm thấy lúng túng Chỉ thấy tay của đàn ông lướt qua bên tai cô, lấy một bình gia vị ở phía sau đầu cô, “Cầm món đồ mà thôi, bác sĩ Tô, em quá nhạy cảm rồi Nhạy cảm?
Đột nhiên cô nghĩ đến đêm hôm đó, anh cất giọng khàn khàn, cũng nói bên tai cô những lời như vậy.
Anh mới nhạy cảm, cả nhà anh đều nhạy cảm.
Quan Triều Viễn hé mắt, “Ý , em không cần đề phòng tôi giống như đề phòng sói làm chỉ. Chẳng qua là nhìn biểu cảm của em, em hiểu từ ‘nhạy cảm của tôi thành ý nào rồi”
Lần này Tô Lam hoàn toàn xụ mặt.
Đối mặt với người đàn ông này, bất kể cô có phòng bị ra sao thì luôn sẽ rơi vào bẫy của anh.
Cô căn môi dưới, muốn giải thích: “Nếu anh nói anh không phải là sói, vậy thì phiền anh đàng hoàng một chút. Bây giờ anh dựa vào tôi gần như vậy, nếu như bị mấy đứa nhỏ.
thấy được, chúng nó sẽ lại hiểu lầm.”
“Bọn nhỏ lòng dạ đơn thuần, mới sẽ không hiểu lầm. Tôi thấy vẫn là em hiểu lầm mới đúng”
“Anh…”
Ngay lúc Tô Lam cảm giác mình sắp không đè nén cơn giận trong cơ thể được.
nữa thì Quan Triều Viễn đột nhiên thả cô ra.
Thức ăn trong nồi hình như đã chín hết rồi Tô Lam thở phào nhẹ nhõm, xoay người chạy thật nhanh ra ngoài, dáng vẻ như sau lưng có quỷ đang đuổi theo.
“Ùùù”
Điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, Quan Triều Viễn móc điện thoại di động ra nhìn lướt qua màn hình.
Anh nhíu mày lại, bấm tắt Mấy giây sau, điện thoại di động lại rung lên lần nữa, anh có chút không kiên nhãn, nhấn nút trả lời, “Có phiền hay không?”
Thẩm Tư Huy ở đầu dây bên kia đột nhiên sững sờ một chút, ngay sau đó anh ta tặc lưỡi cười hề hề, lên tiếng, “Anh Hai, nghe giọng điệu này của anh hình như là đang khó chịu đúng không, có phải là gian kế không được như ý hay không?”
“Đừng có gấp mà, ngày đó anh để lại bóng ma lớn như vậy ở trong lòng người ta, sao có thể xoa dịu nhanh như vậy được, phải kiên nhắn.”
Nghe giọng điệu hết sức vui mừng của Thẩm Tư Huy, khóe miệng Quan Triều Viễn giật một cái, “Bên người em nhiều phụ nữ như vậy cũng không chận nổi miệng em hả?”