Nhân viên phục vụ bị ánh mắt âm u dữ tợn của cô ta làm cho sợ hãi “Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi ạ, thật xin lỗi, đã làm phiền quý khách”
Mấy đầu ngón tay của Liễu Minh Hoa bấu chặt vào khung cửa, răng xém chút cắn nát môi, cô ta không thể nào tin vào tai mình.
Vậy mà Nhan Thế Khải lại yêu thầm Tô Lam tận mười năm.
Mười năm, đó là khoảng thời gian dài bao lâu?
Cho dù đem chân tình của mình ra cho người ta dẫm đạp, trong mắt người ta cũng không có mình.
Trái tim của anh ấy, cả mắt của anh ấy nữa, đều đã bị mười năm đó che khuất, làm mù mất rồi.
Lúc này bầu không khí bên trong căn phòng cũng có chút ngột ngạt.
Dường như ô Tô Lam chưa bao giờ nghĩ tới, Nhan Thế Khải mà cô vẫn luôn coi như anh trai mình, lại ngốc nghếch yêu cô đến tận mười năm. Vậy mà anh ấy đã chờ đợi cô trưởng thành trong suốt mười năm qua.
Trong phút chốc, Tô Lam cảm thấy ngừng.
Cô nhìn ly rượu trước mặt, cô đưa tay nâng ly lên uống để che giấu phần nào sự hoảng loạn trong lòng mình.
Sau khi uống hết hai ly, má Tô Lam hơi ửng hồng.
Ngay khi cô chuẩn bị uống đến ly thứ ba, Nhan Thế Khải đã nắm lấy cổ tay cô: “Anh biết khi anh nói ra những điều này sẽ làm em sợ”
Tô Lam sững người một lúc rồi đặt ly rượu xuống: “Đàn anh, em xin lỗi”
“Tô Lam, anh không muốn nghe điều này, anh không muốn nghe em nói lời xin lỗi với anh”
Đột nhiên Nhan Thế Khải đứng dậy, anh ấy đi vòng qua bàn rồi đi thẳng đến trước mặt Tô Lam.
Anh ấy từng bước tiến lại gần, Tô Lam hoảng sợ lùi lại.
Cho đến khi Tô Lam không thể lùi thêm được nữa, cô ngã trên ghế sa lon Nhan Thế Khải đỡ sau ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống cô: “Tô Lam, em có biết anh muốn nghe điều gì từ em không? Anh muốn nghe em nói là em bằng lòng. Chỉ cần em bằng lòng, anh có thể từ bỏ quyền thừa kế của nhà họ Nhan. Anh muốn sống những ngày tháng yên bình ở nước ngoài với em, em đồng ý với anh được không?”
Rượu bắt đầu ngấm, Nhan Thế Khải nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng của Tô Lam.
Anh ấy muốn hôn cô ngay lập tức.
“Đừng mà.”
“Không được.”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Tô Lam đẩy Nhan Thế Khải ra.
Anh ấy lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt thì đứng không vững.
Lúc này cửa phòng cũng bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Liễu Minh Hoa nước mắt lưng tròng, toàn thân run rẩy đứng ở cửa.
“Minh Hoa, sao cô lại đến đây?”
Nhan Thế Khải lắc đầu, dường như anh ấy cho rằng mình đã nhìn nhầm.
Tô Lam nhanh chóng đứng dậy, cô lùi lại vài bước: “Cô ấy nhờ em hẹn anh qua.
Em nghĩ chắc hẳn bây giờ hai người còn có chuyện để nói. Em về trước đây.”