“Thế à?”
“Nghe giọng có vẻ anh vẫn còn hoài nghỉ?”
vietwriter.vn
Phải biết răng cô là một người học rất giỏi, thành tích của cô từ bé đến lớn đều rất cao, Chỉ là sau khi gia đình xảy ra biến cố, cô cố ý khiêm tốn, che giấu mọi hành động và tài năng của mình.
“Vậy tôi có nên thưởng cho em không?”
Tô Lam nhanh chóng gật đầu “Đương nhiên, nếu chuyện này thành công, tôi là người có công lớn nhất, anh đương nhiên phải thưởng… Ừm!”
“Thưởng cho em một người vô cùng đẹp trai, thế nào?”
Cô còn chưa nói hết, đôi môi của cô đã bị chặn lại.
vietwriter.vn
Tô Lam giật mình, định rút lui nhưng lại bị giữ lại.
Cả người cô dính chặt vào người anh.
Khi tình yêu đến độ mặn nồng, Quan Triều Viễn bế cô ấy lên và đặt trên bàn làm việc.
Hành động thân mật như vậy khiến Tô Lam đỏ mặt Cô thút thít hai tiếng, đánh anh một lúc thì Quan Triều Viễn mới thả cô ra.
Một giọng nói u ám vang lên bên tai cô: “Sao thế Tô Lam gần như muốn hét lên: “Anh sao vậy? Đây là văn phòng mà.”
Cô xấu hổ muốn đẩy anh ra.
Tư thế của hai người mơ hồ như vậy, nếu có người đột ngột đi vào, nhìn cảnh này sẽ không thấy xấu hổ sao?
Quan Triều Viễn cao gần 1,9 mét, đứng trước mặt cô ấy giống như một ngọn núi.
Dù Tô Lam có đẩy anh thế nào đi nữa, anh vẫn không hề di chuyển.
Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm vào cô một cách nghiêm túc: “Không sao, cách âm rất tốt.”
Cách âm, cách âm tốt?
Ai thảo luận với anh việc cách âm có tốt không chứ, cách âm tốt hay không liên quan gì đến tôi.
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Lam ửng hồng ngay lập tức: “Đáng ghét, buông tôi ra.”
Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, Quan Triều Viễn dường như đã nhận ra điều gì đó, khóe miệng giật giật “Sao? Em đang mong chờ sẽ xảy ra chuyện gì cùng tôi ở đây sao?”
Tô Lam thẹn quá hóa giậ “Anh đừng nói linh tinh, tôi không có.”
Quan Triều Viễn nhếch khóe miệng: “Thực ra thì cái này có thể.”
Nhìn thấy bàn tay của người đàn ông bắt đầu di chuyển xung quanh, Tô Lam vội vàng đỡ ngực anh, nghĩ cách chuyển chủ đề: “Anh Quan, vừa rồi khi ở Cục Dân chính, anh đang giấu tôi chuyện gì đó?”
Động tác của tay Quan Triều Viễn hơi ngừng lại, đôi mắt gợi cảm nheo lại, ánh mắt tối sầm lại.
Anh nhìn cô: “Tại sao em lại nói như vậy?”
Tô Lam cúi đầu, thấp giọng: “Thực ra sau khi ra khỏi nhà sách, tôi lại đến Cục Dân chính.”
Nói xong, cô ấy nhìn lên Quan Triều Viễn, cô muốn nhìn thấy một số cảm xúc khác nhau trên khuôn mặt anh ấy.
Thật không may, không có gì cả, không có một chút né tránh hay lo lắng nào trong mắt anh ấy.
Quan Triều Viễn bình thản nói: “Sao? Em phát hiện ra cái gì rồi?”
Tô Lam lắc đầu: “Đang chờ kết quả thì điện thoại của Liễu Mộng Ngân gọi đến, nên tôi không có thời gian để đọc.”