Tân Tấn Tài đảo mắt, lẻn đến cạnh thang máy, tìm ra báo cáo y tế của Tô Lam đã bị ném vào thùng rác. Tờ giấy nhàu nát nhanh chóng được mở ra.
Sau khi xem hết tờ cuối cùng của bản kiểm tra sức khỏe, Dường như khuôn mặt Tân Tấn Tài khó ở như bị táo bón trong chốc lát.
“Phóng túng quá độ, dẫn đến suy nhược cơ thể, đau đầu và buồn nôn, Cần phải giảm quan hệ trong nửa tháng…
Hự!”
Chết tiệt!
Khó chịu cả buổi, hóa ra đúng là phóng túng quá độ!
Bảo sao chị dâu nhỏ lại chống cự như: vậy!
Sau khi rời khỏi viện, Tô Lam theo Quan Triều Viễn lên xe.
Quan Triều Viễn tự lái xe.
Sau khi xe ra khỏi gara đã nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.
Một bầu không khí kỳ lạ và xấu hổ tràn ngập trong xe.
Tô Lam hơi nhíu mày, tay bối rối đặt trước ngực.
Vừa rồi, lúc cô nhìn thấy kết quả của báo.
cáo, Cô cảm thấy thật nhẹ nhõm Bởi vì cô không hề mang thai.
Cô không mang đứa con của Quan Triều Viễn.
Cho nên xem ra, số thuốc cô vẫn dùng hàng ngày vẫn có tác dụng.
Nhưng tại sao trong lòng cô lại có cảm giác hơi hụt hãng?
Quan Triều Viễn chăm chú lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Tô Lam một cái.
©ó vẻ cô nhóc này đang không vui Tất cả những gì cô nghĩ đều viết hết lên mặt.
Tất cả mọi cảm xúc vui buồn của cô đều thể hiện rõ ràng lên đôi mắt.
Quan Triều Viễn nheo mắt, dừng xe ở bên đường.
“Ơ, còn chưa tới nơi mà… A…’ Tô Lam chưa kịp dứt lời thì môi đã bị chặn lại.
Quan Triều Viễn siết chặt gáy cô, ngăn cô rút lui *A Anh ôm cô nhóc của mình vào ngực, nói: “Em đừng nói gì hết.”
Khuôn mặt Tô Lam ửng hồng chẳng khác gì một quả táo đỏ.
Cô bĩu môi không hài lòng: “Em cũng có định nói gì đâu cơ chứ…”
Quan Triều Viễn cười dịu dàng, đưa tay nâng cảm cô lên: “Anh chỉ sợ, một khi em lên tiếng, anh sẽ không thể kiềm chế nổi.”
Không thể kiềm chế nổi?
Tô Lam kinh hãi liếc nhìn xung quanh.
Trên đường từ bệnh viện trung ương đến biệt thự trên núi Ngự Cảnh, có một vùng đất trống, chưa được khai thác, bình thường có rất ít người tới nơi này.
Ngay cả có xe thì cũng chỉ chạy qua trong chớp mắt, chẳng ai dừng lại hết.
Quan Triều Viễn lại dừng xe ngay vị trí đó, Anh muốn làm gì?
Trong chốc lát, Tô Lam chỉ cảm thấy toàn thân như muốn bốc cháy.
Cô đẩy anh ra bằng một tay: “Đồ không biết xấu hổi”
Khóe miệng Quan Triều Viễn nhẹ nhàng cong lên, Anh cũng không nghĩ rằng mình sẽ thực sự làm gì ở đây..
Dù sao nơi này cũng nơi công cộng.
Huống chỉ cơ thể của cô nhóc đó cũng chỉ có thể được phơi bày trước mặt anh mà thôi.
Dù người khác có vô tình liếc mắt một cái, anh cũng cảm thấy như người mình yêu bị cướp đi vậy.