Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng của cô gái nhỏ này, chẳng khác gì anh đã khoét rỗng cơ thể cô.
vietwriter.vn
“Chúng ta đã đến nơi rồi.”
Triều Viễn đưa tay ra và bóp mặt cô nữa.
Tô Lam đã dậy rồi Cô ngủ rất ngon, nhưng cô cảm thấy có ai đó đang bóp mặt mình liên tục, cô đột nhiên nổi giận.
“Chát!”
Cô bực bội giơ tay ra, đánh vào tay của Quan Triều Viễn.
vietwriter.vn
Tô Lam thì thầm: “Đáng ghét, đừng nghịch nữa, tôi muốn một ngủ.
Lục Anh Khoa ngồi hàng ghế đầu, mặt đen xì. Mợ chủ bị đánh thức, cơn giận này quả không tầm thường Vì vậy, anh ta hắng giọng: “Ông chủ, làm gì bây giờ? Hay đợi đến khi mợ chủ tỉnh lại?”
“Không cần, tôi ôm cô ấy vào luôn.”
Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam, ôm cô lên rồi xuống xe.
Lục Anh Khoa xách túi hồ sơ đi theo.
Nếu Tô Lam biết cô ấy đi đâu bây giờ, cô ấy chắc chắn sẽ cầu xin Quan Triều Viễn tát thẳng vào mặt cô ấy để cô tỉnh lại.
Quan Triều Viễn ôm cô và đi thẳng vào sảnh đón khách VỊP.
Vì là lần đầu tiên đến đây nên anh sững sờ khi nhìn thấy khá nhiều cửa số ở sảnh.
Ngay sau đó, một nhân viên nữ bước đến với một nụ cười và hỏi rất ngọt ngào: “Thưa ngài, ngài cần làm thủ tục gì?”
Lục Anh Khoa đưa qua túi tài liệu trong tay cho cô ấy.
Sau khi nhìn thấy thông tin trong túi hồ sơ, vẻ mặt của nhân viên ngay lập tức trở nên kính trọng: “Bên trong có phòng phục vụ VIP, mời đi theo tôi.”
Một lúc sau, Quan Triều Viễn ngơ ngác ôm lấy Tô Lam, vào studio chụp ảnh Sau khi hai người ngồi xuống, nhiếp ảnh gia loay hoay hồi lâu, sau đó liều mạng trầm giọng nói: “Thưa ngài, nếu vợ ngài cứ nhằm mắt, thì bức ảnh này cũng không có tác dụng…”
Quan Triều Viễn cau mày, cuối cùng nín nhịn, đánh thức Tô Lam: “Ngoan, tỉnh dậy nào”
Tô Lam bị làm phiền liên tục, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Cô kinh ngạc nhìn xung quanh, “Đây là đâu?”
Ngay khi cô ấy nhìn lên và nhìn thấy chiếc máy ảnh trước mặt, cô ấy càng bối rối hơn: “Chúng ta sắp chụp ảnh sao?”
Quan Triều Viễn gật đầu, “Chụp xong rồi ngủ, nhé?”
Tô Lam gật đầu.
Dù gì thì hai người cũng quen nhau lâu như vậy, hình như còn chưa chụp chung một tấm hình nào, hôm nay đến đây chụp ảnh cũng không tệ.
Nhìn thấy Tô Lam cuối cùng cũng tỉnh lại, nhiếp ảnh gia thở phào nhẹ nhõm: “Hai vị ngồi gần một chút, nhớ mỉm cười.”
Tô Lam nở một nụ cười rạng r, trong lòng trầm tư: Không phải Quan Triều Viễn cùng thời đại với cô sao? Tại sao chụp một bức ảnh mà cũng cần nghiêm túc thế này?
Những bức ảnh nhanh chóng được rửa ra, Quan Triều Viễn dẫn cô vào một phòng VIP.