Mục Chỉ Huyên cũng đứng ra nói chuyện.
“Tiểu Viễn, con làm như thế thì vừa tốt cho con, mà sau này con của con được sinh ra thì cũng tốt cho cả đứa bé nữa.”
Tất cả mọi người đã nói như vậy rồi thì Quan Triều Viễn cũng đành phải thỏa hiệp, sao anh lại không muốn giải trừ phong ấn sớm chứ.
“Vậy thì anh đưa Tô Lam về nhà với tôi trước, sau đó chúng ta lại đi tiếp.” Quan Triều Viễn nói câu này với Giản Ngọc.
“Không, nếu muốn đi thì phải đi cùng nhau, không thì thôi.” Cách nói chuyện của Tô Lam cũng không phải là quá gay gắt, nhưng vẫn có thể nghe ra là cô đã hạ quyết tâm rồi.
“Em nói đùa gì vậy? Em là phụ nữ mang thai, chạy khắp nơi làm gì chứ? Em có biết là chỗ đó nguy hiểm lắm không hả?”
Không hiểu là đã xảy ra chuyện gì mà Quan Triều Viễn lại tiếp tục cãi nhau.
“Đúng đấy, Tô Lam, bọn anh sẽ dùng thuyền đưa em về nhà trước rồi sau đó thì sẽ quay lại rừng Zalava sau, cùng lắm thì chỉ chậm mất nửa tháng thôi, không có chuyện gì đâu.” Giản Ngọc đứng bên cạnh vội vàng nói thêm.
“Tô Lam, bây giờ con đã mang thai hơn ba tháng rồi, bụng cũng càng ngày càng to ra, không thể chịu khổ được đâu, con nghe lời mọi người về nhà dưỡng thai trước rồi để Tiểu Viễn và Giản Ngọc đi vào rừng Zavala đi.”
Tô Lam nhìn vẻ mặt lo lắng của mọi người, nhưng vẫn kiên quyết: “Con vẫn nói câu cũ, đi thì cùng đi không thì thôi.”
Nói xong, Tô Lam đi thẳng lên lầu, quay về phòng ngủ.
Những người còn lại thì chỉ biết quay ra nhìn nhau, không biết Tô Lam đang nghĩ gì, nếu xét về mặt lý thuyết thì đáng ra cô phải quan tâm đến đứa con trong bụng lắm.
Mà cô cũng biết là đi rừng Zavala sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Quan Triều Viễn vội vàng đuổi theo cô: “Tô Lam, sao em lại không chịu nghe lời mọi người như vậy chứ? Em bảo anh giải trừ phong ấn sớm thì anh cũng nghe theo em rồi, nhưng em không cần phải đi theo anh.”
Tô Lam dọn dẹp phòng, không chịu nói lời nào.
“Có chuyện gì vậy? Em nói chuyện đi xem nào! Sao lại phải đi cùng anh chứ? Anh cũng biết là chúng ta không hề rời khỏi nhau, chỉ là tạm thời chia xa nhau khoảng một tháng thôi. Anh đảm bảo là sẽ trở về sớm mà!”
Nhưng Tô Lam vẫn giả vờ như không nghe thấy gì cả, không để ý đến anh.
Quan Triều Viễn đi về phía trước, nắm lấy tay Tô Lam: “Em có nghe thấy anh nói gì không? Bây giờ không phải là lúc để giận dỗi với nhau. Anh thề là anh sẽ sớm quay lại với em, anh đảm bảo là sẽ an toàn trở về. Được không?”
Nhưng biểu cảm của Tô Lam lại bình tĩnh như mặt hồ đang yên ả vậy.
“Anh đã từng lừa em một lần, em không tin anh nữa đâu.”
Giọng điệu của cô cũng bình tĩnh y như nét mặt của cô vậy.
Quan Triều Viễn nhìn mặt Tô Lam, nhưng lại chẳng thể nói được lời nào.