Nếu không có cô, tính mạng của anh còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Mà giờ phút này ý thức của anh gần như đã bị thuốc khống chế, hai mắt cũng trở nên rã rời Tô Lam dùng hết sức muốn đẩy tay của anh ra, nhưng cơ bản cũng không có cách nào di chuyển được anh cho dù chỉ một chút.
Lúc này mặc dù mắt Quan Triều Viễn vẫn mở, nhưng rõ ràng cơ thể anh đã rơi vào hôn mê.
Nhưng tay của anh vẫn giống như một cái kìm sắt, siết chặt lấy cổ tay của cô, cơ bản cũng không muốn buông ra.
Đột nhiên Tô Lam có chút sững sờ, thậm chí trong chớp mắt, cô rất muốn ở lại.
Cô muốn chung tay với Quan Triều Viễn đối mặt với vấn đề khó khăn này, nhưng vừa nghĩ đến chỉ có mười phần trăm khả năng thành công, cô lại lần nữa bị tuyệt vọng chiếm lấy.
Nhưng chỉ cần trong quá trình này, nếu cô gặp bất kỳ nguy hiểm tính mạng nào thì chắc chắn Quan Triều Viễn sẽ không chút do dự lựa chọn bảo vệ tính mạng của cô.
Nhưng, còn đứa bé trong bụng cô thì sao?
Nếu rời đi thì liệu có phải cô sẽ có cơ hội khác hay không?
“Ông xã, anh làm em đau.
Tô Lam nửa quỳ bên giường, cô dịu dàng ghé bên tai Quan Triều Viễn nói thật nhỏ.
Đúng vậy, sau khi nghe thấy Tô Lam làm nũng, mặc dù Quan Triều Viễn đang ở trong trạng thái hôn mê nhưng cánh tay vẫn nhẹ nhàng dừng lại rồi bất lực buông ra.
Thấy cảnh tượng này, viền mắt Tô Lam vẫn xót xa, suýt nữa nước mắt lại chảy xuống.
Cô vội vàng xoay người sang chỗ khác, sợ mình nhìn anh nhiều một cái nữa thì sẽ không bỏ đi được.
“Hãy chăm sóc hai đứa bé thật tốt”
Đi đến cửa, Tô Lam vẫn không kìm được quay đầu lại nhìn anh thật kỹ.
Mặc dù có khoảng cách, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của Quan Triều Viễn đang gắt gao dõi theo mình.
Trong cặp mắt to trong kia của Tô Lam tràn đây sự không nỡ và đau lòng, cũng vì sự không nỡ này nên cô mới có thể dừng lại lần nữa.
Cô yên lặng không tiếng động xách vali hành lý, xoay người thật nhanh đi xuống dưới lầu.
Mấy hôm nay, Tô Lam vì muốn để cho mình rời đi thành công đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị.
Nếu như tất cả đều thuận lợi, lúc này ở chỗ cách trang viên hai cây số hẳn là sẽ có một chiếc xe riêng đang đợi cô.
Cô đã mua vé máy bay sớm nhất về nước, cô nhất định phải rời đi trước khi Quan Triều Viễn tỉnh lại, mặc dù trong lòng phần nhiều là không nỡ nhưng bây giờ lựa chọn duy nhất của cô là rời đi.
Ở Elburg, cô không có người quen biết, cho nên cô phải nhanh chóng về nước.
Lúc Tô Lam đi đã được khoảng một km, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu màu đen đang đứng ở đường cái đối diện Gô lấy điện thoại ra rồi đối chiếu biển số xe, nhận ra là chiếc xe kia của mình, vì vậy cô nhanh chóng bước đến.
Nhưng khi cô đến cạnh xe, trong đầu đột nhiên lóe lên một ánh sáng.
Không đúng, lúc đó hình như cô đã đặt một chiếc xe con, không phải một chiếc xe bảo mẫu.
Sau khi nhận ra điểm này, bàn tay vốn đã chạm vào nắm cửa của cô đột nhiên dừng lại.
Cô nhẹ nhàng rút tay lại, sau đó không tiếng động lùi về phía sau mấy bước.