“Tất nhiên là nghiêm trọng như vậy rồi. Đây là mối tình đầu của tớ. Tớ không thể cứ tùy tiện mà làm được.”
Tô Lam nhìn cô ấy: *Nhưng dù sao cậu cũng đã nói như vậy, cậu là người nói một không nói hai, đã đánh cược rồi thì phải chấp nhận, cùng lắm thì làm bạn gái người ta thôi!”
vietwriter.vn
“Hừm, không ngờ cậu lại là một Tô Lam như vậy. Con thuyền tình bạn của chúng ta hôm nay đã bị lật ở đây…”
“Không biết con thuyền tình bạn của hai người có bị lật không, nhưng hôm nay con thuyền của tình thầy trò chúng ta chắc chẩn đã bị lật”
Một âm thanh như sấm sét đột nhiên nổ tung phía trên hai người họ.
Tô Lam và Lâm Thúy Vân sửng sốt.
vietwriter.vn
Ngay khi hai người vừa ngẩng lên đã thấy giáo sư Lưu, người cáu kinh nhất khoa, hai tay chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn họ.
Cả hai nhanh chóng đứng dậy xin lỗi *Xin lỗi, giáo sư Lưu, chúng em xin hứa sẽ lắng nghe cấn thận và không bao giờ nói chuyện nữa.”
Giáo sư Lưu tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, xoay người trở lại bục giảng: *Cảnh cáo hai người, nếu như tiếp tục nói chuyện, lập tức đi ra hành lang”
Hai cô gái nhìn nhau và không khỏi lè lưỡi.
Sau khi tan học, Lâm Thúy Vân và Tô Lam nằm tay nhau chuẩn bị đến nhà ăn để ăn tối.
Lâm Thúy Vân liên tục cảm thấy cay đẳng khi ăn: “Lam, lần này cậu thực sự không thế thấy chết mà không cứu, cậu nhất định phải nghĩ cách giúp tớ”
Tô Lam nhìn cô ấy và không thể không mỉm cười “Ai bảo ngay từ đầu cậu không giữ vững lập trường chứ? Chỉ cần ai đó chọc tức cậu bằng lời nói, cậu ngay lập tức dính bẫy. Hơn nữa nếu tớ là đàn ông còn có thể nghĩ cách, chứ lần này thật sự là tớ bó tay rồi”
Hai sợi mì rộng của Lâm Thúy Vân rung rinh trong gió: *Chẳng nhẽ ông trời đã định mối tình đầu của tớ sẽ lãng phí như thế sao? Không được, tớ không chịu được.”
“Lâm Thúy Vân, Tô Lam, chúng tớ ngồi đây được không?”
Giọng nói lanh lảnh vang lên, hai người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại Khi họ nhìn lên, liền thấy Liễu Minh Hào đã ăn xong và đứng đối diện với họ.
Lâm Thúy Vân trực tiếp đảo mắt: *Xin lỗi, có người ở đây rồi”
Liễu Minh Hào đã chiến đấu và thất bại nhiều lần, nhưng không bao giờ bỏ cuộc.
Anh ta cười rạng rỡ và trực tiếp đặt đĩa bánh xuống “Nếu không có ai, thì để tôi ngồi Khuôn mặt tươi cười của Lâm Thúy Vân thay đổi ngay lập tức: “Anh không hiểu tiếng người sao? Tôi đã nói có người rồi. Đi khỏi đây”
Liễu Minh Hào nhìn cô với đôi mắt sáng ngời.
Dường như mặc cho Lâm Thúy Vân mãng mỏ như thế nào, anh ta cũng không có ý định rời đi.
Tô Lam chết lặng nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh chàng này có khi nào là kiểu người thích bị ngược không!
Cô hoài nghỉ, ngay cả khi Lâm Thúy Vân đố cả nồi cơm lên đầu anh ta.
Anh ta sẽ vẫn mỉm cười như thế này, không tức giận chứt nào.
“Thúy Vân, tôi biết là không có ai. Em ăn cơm đi đi, đừng lo cho tôi”
Liễu Minh Hào cúi đầu và bắt đầu ăn.
Nhìn vẻ ngoài ngoan ngoãn và nghe lời của anh ta, Lâm Thúy Vân đột nhiên thậm chí không biết phải trút cơn giận này lên ai nữa.
Dù sao thì người ta đã có câu, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại.
Lâm Thúy Vân lại ngồi xuống với vẻ chán nản: Tôi cũng không muốn lo lảng cho anh, vấn đề là tôi không thể ăn được gì nếu anh ngồi đây.