“Cô cũng không cần lo lắng tức giận, tôi càng không cần cô hợp tác với tôi. Cô chỉ cần coi như không thấy cảnh tượng vừa rồi là được, thế nào?”
Lúc Lâm Thúy Vân nghe hết những lời này, nhìn Liễu Minh Hoa giống như đang nhìn quái vật.
Một lúc lâu sau, cô mới không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.
Nụ cười của cô khiến da đầu Liễu Minh Hoa tê dại: “Lâm Thúy Vân, rốt cuộc cô đang cười cái gì?”
Lâm Thúy Vân đưa tay lau nước mắt sắp bật cười: “Cô hỏi tôi… Tôi đang cười cái gì?
Đương nhiên là tôi đang cười cô rồi! Tôi cười cô trong lòng đen tối không gì sánh được còn chưa tính, tưởng tượng tất cả mọi người đều hèn mọn, hạ lưu mà đen tối như cô vậy!”
Lúc nói xong lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thúy Vân lập tức nghiêm túc.
Cô từng bước từng bước tới gần về phía Liễu Minh Hoa, toàn thân đều toát ra vẻ lạnh lùng cực độ: “Tôi nói cho cô biết, lúc tôi biết Tô Lam, không biết cô còn đang ở góc nào đâu! Muốn chia rẽ mối quan hệ giữa hai người chúng ta, chỉ sợ đời này là không có cửa đâu!
Không bằng tốt nhất cô tu luyện một chú: nhìn xem kiếp sau còn có cơ hội hay không”
Sau khi nghe xong lời này, Liễu Minh Hoa đã sốc đến mức không thể sốc hơn, cô ta quá sợ hãi: “Lâm Thúy Vân, lẽ nào cô thực sự không đố kị với cô ta một chút nào sao?
Nhà cô ta thê thảm như vậy, vốn nên không có gì cả, thế nhưng lại được đàn ông ưu tú như vậy thích, ngay cả anh Khải biết rất rõ ràng cô ta đã có đàn ông mà vẫn nhớ mãi không quên cô ta, loại tiện nhân không biết xấu hổ này… A!”
Liễu Minh Hoa còn chưa chửi bới hết, đột nhiên có một tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Mặt cô ta nghiêng đi, chỉ cảm thấy sự đau rát nóng bừng đột nhiên truyền đến trên mặt.
Lâm Thúy Vân hung tợn nhìn chảm chảm Liễu Minh Hoa: “Tô Lam là ai còn chưa tới lượt cô ở trước mặt tôi tới khoa tay múa chân!
Có điều có một việc tôi có thể vô cùng rõ ràng nói cho cô biết, loại phụ nữ bẩn thỉu ghê tởm như cô mới thật sự là tiện nhân! Bớt nói nhảm, lập tức giao đồ ra đây, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”
Lâm Thúy Vân thầm nghĩ trong lòng, may mà ngày hôm nay cô tới chỗ này, nếu không chỉ sợ cũng không bắt gặp được cảnh Liễu Minh Hoa lẻn vào trong trường học, lén lút giấu đồ ở đây.
Gô vừa đi vào nhìn, mới phát hiện thứ Liễu Minh Hoa giấu vậy mà là hồ sơ khám bệnh của Tô Lam tại khoa phụ sản của bệnh viện trung tâm!
Nếu như chuyện này bị bại lộ lúc này chỉ sợ sẽ khiến cho tương lai của Tô Lam bị phá hủy.
Liễu Minh Hoa này cũng thật là ghê tởm!
Nếu chọn lúc này, rõ rằng là muốn cho Tô Lam xấu xí.
Lần trước các cô còn là rất nhân từ nương tay, nên hung hăng đánh cô ta một trận, để cho cô ta không dám làm xẵng làm bậy nữa.
Liễu Minh Hoa vội vàng giấu túi văn kiện ra phía sau, vẻ mặt đầy phòng bị: “Lâm Thúy Vân tôi nói cho cô biết! Tôi tuyệt đối sẽ không đưa đồ cho cô, cô đừng tưởng rằng trong nhà có chút tiền là có thể coi trời bằng vung, hung hăng càn quấy. Thứ này vốn chính là của tôi cô dựa vào đâu mà bắt tôi đưa cho cô, cô có tư cách gì bắt tôi đưa cho cô?”
Bởi vì liên quan tới Nhan Thế Khải, lúc này Liễu Minh Hoa đã sớm hận Tô Lam thấu xương.
Nếu như không phải tại người phụ nữ kia, Nhan Thế Khải chäc chắn không thể nào tuyệt tình đối với mình như thế.
Cô ta vất vả lắm mới khiến cho Nhan Thế Khải thay đổi một chút về mình, lúc này đây cô †a tuyệt đối không thể mắc bất kỳ sai lầm nào.
“Lâm Thúy Vân, cô bây giờ lập tức tránh ra cho tôi, nếu không tôi lập tức gọi người, cô có tin hay không?”