Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2772

Nhìn khuôn mặt của Thẩm Tư Huy càng lên giọng nói lạnh lùng của Quan Triều Viễn.

Hai ngày nữa anh phải tìm cách trở về thủ đô, vậy nên vừa rồi với Tô Lam là đang chạy đua với thời gian nên được tính là ngoại lệ, thì đột nhiên ở đây truyền đến âm thanh vô cùng náo nhiệt, anh cho dù không muốn cũng không thể không để ý.

Thẩm Tư Huy uể oải cầm ly rượu lên lắc lắc vài cái. Quay đầu lại liếc nhìn Tô Lam vẫn đang nghe điện thoại trên ban công, anh nói: “Thế nào rồi, mọi chuyện vẫn tốt chứ?”

Quan Triều Viễn nhìn ra ban công.

Dáng người của Thẩm Tư Huy hơi gầy, anh ta đang thoải mái tựa vào thành ban công. Một khuôn mặt thanh thoát nhưng không hề nữ tính, với ánh mắt sáng như sao.

Quan Triều Viễn ánh mắt đột nhiên trở nên rất dịu dàng, đáp: “Ừ”“

Thẩm Tư Huy lắc đầu, với một giọng điệu có phần phức tạp: “Em không biết nên chúc mừng anh hay là…

Quan Triều Viễn không đợi anh ta nói xong liền cắt đứt câu nói đó: “Chúc mừng.”

Những đầu ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Tư Huy khẽ bấu chặt vào mặt bàn: “Dù sao bây giờ đã tiền trảm hậu tấu rồi, sau này định khi nào thì đưa chị dâu về nhà ra mắt bố mẹ?”

Quan Triều Viễn rõ ràng đã lên kế hoạch, bình tĩnh đáp: “Trong vòng một tháng sau”

Sắc mặt Thẩm Tư Huy thay đổi rõ ràng “Còn một tháng nữa là sinh nhật lần thứ bảy mươi của ông, lần này có phải đi đón không?”

Quan Triều Viễn nhìn về phía bên kia ban công và phát hiện ra Tô Lam đã cúp điện thoại vào lúc này và đang đưa tìm kiếm anh ở khắp nơi.

Anh đứng dậy và đi qua đó: “Người phụ nữ anh chọn không cần sự đồng ý của bất kỳ ai. Anh chỉ thông báo cho bọn họ, chứ không yêu cầu sự đồng ý của họ”

Sau khi nghe điều này, Thẩm Tư Huy nhún vai bất lực: “Được rồi, anh trai, cứ tự nhiên vui vẻ đi, chỉ cần anh vui là được.”

Quan Triều Viễn bước tới và nhìn thấy Tô Lam, cảm thấy vẻ mặt cô ấy có vẻ không ổn, vì vậy anh đưa tay ra xoa đầu cô: “Có chuyện gì vậy?”

Tô Lam cười, đáp: “Không có gì to tát cả. Vừa rồi Phương.

Trí Thành gọi cho em và nói, có một diễn viên nữ trong đoàn bị ngã ngựa và bị thương ở bắp chân, có thể phải chuyển sang diễn viên khác. Vì vậy, em phải theo dõi đoàn phim trong những ngày này để tránh cho họ bị thương lần nữa. “

Khi Tô Lam nói điều này, cô có thể nhìn thấy Quan Triều Viễn buồn bã, cô sợ rắng anh sẽ không đồng ý.

“Ừm, mấy ngày nay anh cũng phải đi công tác” Quan Triều Viễn đáp lại một cách thờ Ơ.

Trên thực tế nói đi thì cũng phải nói lại, Tô Lam rất biết ơn Quan Triều Viễn về mặt này. Kể từ khi hai người đăng ký kết hôn, Quan Triều Viễn chưa bao giờ can thiệp quá nhiều vào công việc và kể cả việc học tập của cô ngoại trừ thi thoảng có chút ghen tuông. Đây có thể được coi là một loại tôn trọng bản thân Tô Lam gật đầu: “Lần này đi bao lâu?

Khi nào trở về?”

Quan Triều Viễn chưa kịp nói thì Thẩm Tư.

Huy ở bên đã cau mày: “Ngược đãi người độc thân không phải là ngược đãi như vậy đúng không? Hai người sao còn chưa tách ra, thật sự là chịu không nổi…

Quan Triều Viễn phớt lờ anh ta.

Chẳng mấy chốc đã là mười giờ tối Sau khi cho hai đứa nhỏ đi ngủ, Tô Lam đi về phía phòng làm việc với một cốc nước nóng.

Quan Triều Viễn đang lật xem tài liệu, và Tô Lam đặt cốc nước bên cạnh anh. Đang định xoay người nhẹ nhàng rời đi, đột nhiên vòng eo thon thả của cô bị ai đó giữ lại Trong giây tiếp theo, cô ngã thẳng vào vòng tay của Quan Triều Viễn.
Chương 2773

“Anh không định xem tài liệu sao? Nếu em ngồi ở chỗ này anh sẽ bị quấy rầy đó”

Trọng tâm của Tô Lam không ổn định, vì vậy cô vô thức vòng tay qua cổ anh, nhẹ giọng hỏi.

Quan Triều Viễn dựa đầu vào vai cô một cách uể oải. Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên tóc cô, anh chỉ cảm thấy lòng mình bình yên vô cùng: “Ngồi với anh một lúc, như vậy hiệu quả làm việc của anh sẽ cao hơn một chút.”

“Vậy sao?”

Tô Lam cau mày và nhìn anh đầy nghỉ ngờ, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách tin vào điều đó.

Các tài liệu trong tay Quan Triều Viễn đều bãng tiếng Anh. Cô chưa bao giờ tỏ ra quá chú ý với tiếng Anh, vì vậy cô ấy liếc nhìn và nhìn đi chỗ khác một cách vô tư.

Cô năm yên lặng trong vòng tay anh như thế này được một lúc sau thì chìm vào giấc ngủ mê man. Không biết cô đã ngủ bao lâu, nhưng khi cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại như đang giục giã.

Cô thực sự có chút buồn ngủ nên nằm trên giường lười biếng vặn mình, không mở mắt ra được. Tuy nhiên, Tô Lam có thể cảm thấy rằng Quan Triều Viễn đang dùng một tay đỡ lấy lưng cô và tay kia đang cầm điện thoại.

Anh khó chịu liếc nhìn màn hình điện thoại, nhíu mày hỏi: ‘A lô!”

“Quan Triều Viễn, Mặc Thâm không còn cần em nữa”

Ở đầu điện thoại của Quan Triều Viễn, giọng nói của Lê Duyệt Tư có vẻ mơ hồ, rõ ràng là cô ấy đã uống rất nhiều.

Quan Triều Viễn cau mày: “Em uống rượu à?”

“Quan Triều Viễn, em phải làm sao đây?

Mặc Thâm không cần em nữa.. “

Lê Duyệt Tư hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của Quan Triều Viễn, cô ấy chỉ tiếp tục lặp lại lời nói của mình.

“Em đang ở đâu?”

“Em đang ở đâu..”

Lê Duyệt Tư lảo đảo dựa vào cửa, cô nhìn quanh một hồi đột nhiên nói: “Em, em…”

Làm sao chuyện này có thể? Làm sao cô có thể vô tình bước đến cửa nhà của Quan Triều Viễn?

Cô ấy không phải là nên đi gặp Lục Mặc Thâm vào lúc này sao?

Quan Triều Viễn cau mày không hài lòng, giọng anh chùng xuống “Em đang ở đâu? Nói cho rõ ràng.”

Lê Duyệt Tư nghẹn ngào nói: “Triều Viễn, em tới rồi, em ở trước cửa nhà anh.”

*Ở cửa nhà anh?” Quan Triều Viễn hiển nhiên có chút kinh ngạc: “Em đứng yên ở chỗ đó”

Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn xuống cô gái đang năm trong tay mình thì thấy Tô Lam đã tỉnh.

Cô đang nhìn chăm chăm vào chính mình với một đôi mắt mờ: “Là cô Lê, phải không?

Quan Triều Viễn không định nói dối cô, anh khẳng khái gật đầu: “Ừ, cô ấy uống nhiều quá, ở ngay trước cửa nhà chúng ta rồi”

Tô Lam đứng dậy, cúi đầu nói nhẹ: “Anh đi xem xem”

“Anh sẽ gọi điện trước.”

Quan Triều Viễn đứng dậy, và ngay sau đó anh bấm một dãy số: “Anh ở đâu.”

Lục Mặc Thâm lúc này mới vừa rời khỏi nhà của Lâm Thúy Vân, anh ta cau mày và cất giọng nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì?”

Quan Triều Viễn nhướng mày: “Anh không thể trông coi cẩn thận người phụ nữ của mình à?”

Lục Mặc Thâm sửng sốt một chút, nhưng anh ta đã nhanh chóng phản ứng lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười tự giễu: “Cô ấy lại đến chỗ của anh.”

Quan Triều Viễn cau mày, không trả lời những lời này, mà nhàn nhạt nói: “Cho anh mười phút, tới đón người.”
Chương 2774

Cúp điện thoại, anh quay lại và thấy Tô Lam một mình đi về phía phòng ngủ chính.

Quan Triều Viễn sải bước lên, và khi đi ngang qua Tô Lam, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Đi xuống với anh.”

Tô Lam sững sờ một lúc, chưa kịp từ chối thì đột nhiên bị Quan Triều Viễn kéo theo suốt chặng đường. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy Quan Triều Viễn và Lê Duyệt Tư ở cùng nhau, cô ấy lại cảm thấy hơi khó chịu một cách khó hiểu Khi hai người đi đến đầu cầu thang, bước chân của Tô Lam đột nhiên dừng lại: “Em hơi mệt một chút.”

Quan Triều Viễn quay đầu, cau mày nhìn cô mà không lên tiếng. Tô Lam hắng giọng và thẳng thắn nhìn anh nói: “Em tin rằng anh có thể xử lý được việc này. Em sẽ đợi anh trên lầu.”

Nói xong, Tô Lam quay người chạy về phòng ngủ chính mà không đợi Quan Triều Viễn kịp phản ứng.

Quan Triều Viễn nhìn cánh cửa nhanh chóng được đóng lại, một cảm xúc khó giải thích lóe lên trong mắt anh. Tô Lam chính là muốn nói cô rất tin tưởng vào bản thân anh sao. Một đường vòng cung mờ nhạt treo nơi g, anh quay người bước về phía tầng một.

“Cạch”

Ngay lúc cửa được mở ra, Quan Triều Viễn nhìn thấy một bóng người cao lớn, loạng choạng chạy vào.

“Quan Triều Viễn.”

Lê Duyệt Tư trực tiếp ôm chầm lấy anh: “Quan Triều Viễn, em phải làm sao đây? Lục Mặc Thâm… Lục Mặc Thâm, anh ấy thật sự không còn cần em lần này.”

Quan Triều Viễn nhíu mày thật chặt khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô. Anh đưa tay đỡ lấy cánh tay của Lê Duyệt Tư, và lặng lẽ đẩy cô ra khỏi vòng tay mình: “Ngồi xuống rồi nói”

Lê Duyệt Tư toàn thân lắc lư, tựa hồ không có sức lực để đứng vững, dường như cả người đều bám chặt ở trên người Quan Triều Viễn.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ chính trên lầu hai đột nhiên vang lên khe khẽ, một khe hở mỏng manh bị đẩy ra.

Tô Lam lặng lẽ bò ra bằng đôi chân trần, khuôn mặt nhỏ xinh đầy vẻ phòng bị.

Trong hai phút trước khi bước vào phòng ngủ chính, cô đã lật lại tất cả những lập luận trước đó của mình. Tin làm sao được chứt Bản thân cô tin rằng Quan Triều Viễn sẽ không làm loạn, nhưng cô không thể tin tưởng việc Lê Duyệt Tư không dùng mỹ nhân kết Dù sao cô bây giờ đường đường là bà Quan, nên phải để mắt tới!

Sau giây phút đó, Tô Lam cúi người, ép chặt vào tường và thận trọng di chuyển về phía góc tường. Cô thò một nửa đầu nhỏ ra nhìn về phía phòng khách một lúc. Sau khi Quan Triều Viễn đỡ Lê Duyệt Tư lên ghế sô pha, anh quay người lại và ngồi đối diện với cô.

Lê Duyệt Tư hiển nhiên đã uống quá nhiều, say xỉn ngã trên sô pha, dường như không còn chút tỉnh táo.

Quan Triều Viễn thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ, như thể đang đợi ai đó Tô Lam thở phào nhẹ nhõm, coi như là anh thức thời.

Chỉ là hơi thở của cô còn chưa hoàn toàn hít vào trong bụng, đột nhiên cô nghe thấy bên kia sô pha có tiếng “bùm”

Cô nhắm mắt lại và thấy rằng Lê Duyệt Tư đang cầm trên bàn cà phê bằng cả hai tay, nhìn chăm chắm vào Quan Triều Viễn một cách trịch thượng: “Quan Triều Viễn, em có thể hỏi anh từng câu một được không?”

Trái tim của Tô Lam đột nhiên bị ai đó nhấc lên, bởi vì cả hai đều là phụ nữ, cô cảm thấy ánh mắt của Lê Duyệt Tư có gì đó không ổn.

Cô ta rốt cuộc là muốn hỏi Quan Triều Viễn câu hỏi nào?

Lúc này, Quan Triều Viễn đang khoanh chân đầy nho nhã, hờ hững nhìn người phụ nữ trước mặt. Anh vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nhìn thấy bộ dạng say khướt của Lê Duyệt Tư, nếu từ chối, cô sẽ lại phải mất kiểm soát.

Chương 2775
Đến lúc cãi nhau với chàng trai của mình, Lê Duyệt Tư sẽ không phải là người có lỗi.
“Hỏi đi”
“Nếu… Em nói là nếu!
Lê Duyệt Tư ánh mắt đang nhìn chằm chẳm Quan Triều Viễn thật chặt, khóe miệng đột nhiên có chút khô khốc, giọng nói dần trở nên run rẩy: “Nếu người em chọn không phải là Lục Mặc Thâm, mà là anh…”
Trái tim Tô Lam đập mạnh một tiếng, linh cảm của cô đã đúng.
Lúc này, Lê Duyệt Tư và Lục Mặc Thâm đang mâu thuần, họ đã tranh cãi đến mức hỗn loạn. Vậy thì Lê Duyệt Tư có định quay lại tìm Quan Triều Viễn nữa không?
Hai tay Tô Lam lo lắng đặt ở trên ngực, tâm trạng lúc này vô cùng phức tạp.
Trái tim cô dường như bị một tảng đá lớn đè lên khiến cho hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Cô cũng muốn biết câu trả lời của Quan Triều Viễn, nhưng cô lại sợ hãi, nhỡ câu trả lời đó không phải là điều cô muốn nghe thì phải làm sao.
Lê Duyệt Tư thở dài một tiếng, run rẩy nói: “Nếu người em chọn là anh, anh có đối xử với em như ngày hôm nay anh đối xử với Tô Lam không?”
Tô Lam cắn chặt môi, lúc này cô dường như đang chờ đợi một phán xét, bản thân cô có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đập thình thịch.
Quan Triều Viễn đưa ánh mờ mịt nhìn người phụ nữ trước mặt, và đột nhiên nói: “Nhưng không có nếu trên thế giới này”
“Ha ha…”
Lê Duyệt Tư bật cười, sau đó lùi lại, cô nhẹ nhàng ngã xuống ghế sô pha.
Cô say sưa ngắm nhìn hoa văn trên trần nhà trên đầu: “Như thế nào được gọi là không có nếu như? Quan Triều Viễn, nếu anh dám cho em một câu trả lời rõ ràng, thì điều đó chứng tỏ rằng trong lòng anh vẫn chưa quên được em một chút nào! “
Quan Triều Viễn nhàn nhạt nhìn cô, như không có một chút cảm xúc nào, đáp: “Nếu hồi đó anh chọn em, có lẽ cái kết của chúng ta còn tệ hơn em bây giờ.”
Lê Duyệt Tư dường như không cam tâm, cô ngồi dậy và nhìn chăm chăm vào Quan Triều Viễn: “Hừ, anh không thử thì dựa vào đâu mà dám nói như vậy? Anh có dám thử không!”
Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn cô, vừa định nói thì đột nhiên từ lầu hai vang lên một giọng nói sắc bén: “Cô Lê, cô đang ở trong nhà người khác, đứng trước mặt vợ của người khác, cô còn nói muốn thử lòng với chồng của người ta.
Cô liệu có biết chuyện này ngay cả một diễn viên nhỏ hạng ba cũng không thể làm được.
Còn cô lại là nữ thần của quốc gia, không nghĩ đến việc sẽ rớt giá sao? “
Tô Lam bước ra ngoài, khuôn mặt nhỏ như được phủ một lớp băng mỏng Thực sự là quá đủ rồi.
Lê Duyệt Tư này còn có thể không biết xấu hổ thêm chút nữa không, thật sự coi một người vợ chân chính như không khí sao?
Lê Duyệt Tư nhìn Tô Lam bằng đôi mắt lạnh lùng. Điều cô không thể chịu đựng nhất là cái bộ dạng được Quan Triều Viễn nuông chiều đến mức không chút phép tắc của Tô Lam. Rõ ràng là cô ta cũng có cơ hội trở thành tâm điểm của trái tim Quan Triều Viễn.
“Cô cũng ở đây ư” Lê Duyệt Tư cười nhạt, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn “Xin lỗi, tôi chỉ đang trò chuyện phiếm với Quan Triều Viễn thôi.”
Tô Lam chẳng buồn bước xuống bên dưới. Cô chỉ lười biếng dựa lưng vào lan can tầng hai, dùng ánh mắt của người chủ nhìn một vị khách không mời mà đến đáp; “Thì ra nữ thần quốc dân của chúng ta khi ở nhà buôn chuyện thường nói chuyện thử lòng với chồng của người khác sao?”
Lê Duyệt Tư đột nhiên phát cáu: “Tô Lam, cô thực sự nghĩ mình là ai.
Mở miệng là một điều vợ người khác, hai điều là chồng người ta. Cô cũng chỉ là một món đồ chơi chơi không có việc làm, cô thì có quyền gì mà nói những điều như vậy với tôi!”
Chương 2776

Tô Lam lạnh lùng liếc Quan Triều Viễn: “Anh Quan, nữ thần Lê hỏi em có tư cách gì.

Vậy anh nói cho cô ấy biết em có tư cách gì đi”

Khi Quan Triều Viễn nghe thấy câu nói đầu tiên từ Tô Lam, hầu như mọi sự chú ý của anh đều đổ dồn vào cô. Cô gái nhỏ bé của anh lúc nào cũng giống như một con mèo lười biếng, từ đầu đến cuối đều giấu đi bộ móng vuốt vô cùng sắc bén. Nhưng lần này, Lê Duyệt Tư dường như đã chạm vào vảy ngược của cô. Tại thời điểm này, cô đang nhe nanh giơ vuốt, như thể đang bảo vệ chủ quyền của mình.

Không biết tại sao khi nhìn thấy cô như vậy, Quan Triều Viễn trở nên vui vẻ một cách không thể giải thích được. Anh nói nhẹ “Không đi giày, đến lúc cảm lạnh thì đừng có mong anh hầu hạ em.”

Vẻ mặt của Lê Duyệt Tư rất bất thường, thậm chí cô còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm. Quan Triều Viễn luôn là một vị hoàng đế cao cao tại thượng, không hiểu từ khi nào lại dán hai chữ “hầu hạ” lên người mình.

Mặt khác, Tô Lam có vẻ hơi bất mãn khi nghe câu trả lời của anh.

Cô nghiến răng nghiến lợi, Quan Triều Viễn này cố ý không trả lời chính mình, chẳng lẽ anh dám có ý đồ sai trái! Đúng lúc Tô Lam chuẩn bị phô ra bộ móng vuốt sắc bén để phản công một cách toàn diện thì Quan Triều Viễn lại đột ngột lên tiếng: “Bà Quan!”

“Cái gì?”

Lúc này, Lê Duyệt Tư như bị sét đánh, hoàn toàn chết lặng: “Quan Triều Viễn, anh… gọi cô ta là gì?”

Quan Triều Viễn liếc nhìn cô ta, rồi đồn ánh mắt của mình vào Tô Lam, khuôn mặt anh ngay lập tức trở nên đắc thẳng, và từ khóe miệng khẽ nhếch lên đầy tự hào: “Cô ấy đã có trong gia phả của nhà họ Lý rồi. Anh gọi cô ấy là bà Quan thì có vấn đề gì sao?”

“Anh..!”

Lê Duyệt Tư sắp ói ra máu vì nội thương.

Làm sao mà có thể như vậy được! Thật nực cười!

Nếu Tô Lam đã là vợ của Quan Triều Viễn, thì hôm nay cô ta đến đây để nói những chuyện này với anh thì còn có ích gì cơ chứ?

Cô hiện tại chỉ như một con sâu tội nghiệp không ai mong muốn. Thậm chí đến tận lúc cô phải nhúng tay vào hôn nhân của người khác thì mới có thể tìm được một chút ít cảm giác tồn tại.

“Không thể, làm sao có khả năng! Hai người…”

Lê Duyệt Tư dường như đã phải nhận một đòn cực mạnh, môi cô ta run rẩy, và gần như không thể nói một cách rõ ràng.

‘Tô Lam lại nói thêm một câu nữa: “Nếu như nữ thần Lê không tin tôi, tôi có thể cho cô xem cả giấy đăng ký kết hôn và hộ khẩu. Thế nào, cô có muốn xem không?”

“Cô… Tô Lam, cô rốt cuộc là đã cho Quan Triều Viễn bùa mê thuốc lú gì vậy? Còn anh nữa, Quan Triều Viễn, anh có bị điên không?

Anh thực sự đã cùng với cô ấy.

Trước khi Lê Duyệt Tư nói xong, một tiếng gõ cửa rõ ràng đã thu hút sự chú ý của vài người.

Mọi người đều quay đầu về phía âm thanh phát ra.

Lục Mặc Thâm bình tính đứng đó, trước.

cánh cửa mở rộng. Đôi mắt ẩn hiện sau tròng kính khiến người ta không thấy được cảm xúc của anh. Ngay khi Lê Duyệt Tư nhìn thấy Lục Mặc Thâm, cô ấy đã loạng choạng và chạy tới. Cô nắm lấy cổ tay áo của anh và hét lên một cách cuồng loạn: “Lục Mặc Thâm, hãy nhanh chóng thuyết phục Quan Triều Viễn, anh ấy bị điên rồi. Anh ấy có thực sự muốn kết hôn với Tô Lam không? Anh ấy thực sự bị điên rồi! “

Lục Mặc Thâm nhìn cô: “Vậy sao?”

Lê Duyệt Tư mạnh mẽ gật đầu: “Đúng vậy, mau thuyết phục anh ấy, nhanh lên, có thể anh ấy sẽ nghe lời của anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK