“Người vợ hiện tại của tôi, Vương Vãn Hương, không xấu xa như mọi người nói. Quá trình tôi và bà ấy quen nhau còn sớm hơn so với người vợ ban đầu của tôi. Người vợ ban đầu của tôi là Tô Ngọc luôn ngưỡng mộ tôi, lên kế hoạch để phát sinh quan hệ với tôi, nên tôi mới phải cưới bà ấy.”
Khán giả một phen náo loạn, hóa ra câu chuyện trong đó lại rắc rối đến vậy.
“Dù sao là một mình tôi sai, xin đừng áp đặt cho vợ con tôi.”
Tô Khôn cúi đầu hối hận, luôn không ngẩng lên.
Người phát biểu tiếp theo là Vương Vãn Hương.
Vương Vãn Hương đã thay đổi vẻ ngoài mạnh mẽ trước đây, vừa mở miệng liền nghẹn ngào, sau đó bắt đầu bật khóc.
“Tôi không muốn nói nhiều về chuyện tình cảm nữa, chồng tôi đã nói hết rồi. Điều tôi muốn nói ở đây là làm mẹ kế rất khó! Từ ngày lấy nhau tôi đã biết làm mẹ kế rất khó rồi!”
“Tô Lam và hai con của tôi bằng tuổi nhau, tôi nuôi một đứa cũng là nuôi, nuôi hai đứa ba đứa cũng là nuôi, luôn đối xử bình đẳng với chúng, chưa bao giờ thiên vị bất cứ ai.”
Vương Vãn Hương vừa nói vừa lấy khăn giấy lau nước mắt, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng khiến mọi người không khỏi xúc động.
Đúng là mẹ kế rất khó làm, đây cũng là sự thật.
“Tại hội trường hôm đó, tôi cũng vì tức giận quá mức nên mới muốn ra tay đánh người, tính tình của tôi là như vậy, đứa nào làm sai chuyện tôi cũng đánh. Đúng là tôi đã từng đánh con bé, nhưng tôi cũng đã từng đánh con trai con gái ruột của mình chứ!”
“Từ nhỏ Tô Lam đã rất nghịch ngợm, không hiểu chuyện. Mẹ con bé mất sớm, là mẹ kế tất nhiên tôi phải dạy dỗ con bé rồi! Thực ra, từ nhỏ đến lớn, số lần tôi đánh còn bé có thể đếm hết bằng đầu ngón tay!”
“Lần tôi đánh mạnh tay nhất là năm con bé mười bốn tuổi, đi chơi với một cậu con trai cả đêm không về. Mọi người nói xem, một đứa con gái mới mười bốn tuổi đã cùng con trai đi chơi cả đêm không về tôi có thể không dạy dỗ sao?”
Vương Vãn Hương lại bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
“Tôi thực sự lo lắng hết lòng cho con bé, thậm chí còn không có thời gian quan tâm đến con trai con gái ruột của mình, nhưng con bé lại cắn ngược lại tôi! Đúng là con trai của tôi đã phạm sai lầm, đều do tôi dạy dỗ không đến nơi đến chốn, tôi cho rằng con bé còn có chút lương tâm, không ngờ lương tâm của nó đều bị chó tha rồi!”
Vương Vãn Hương bật khóc, Tô Nhược Vân ngồi bên cạnh cũng khóc theo.
Tiếp theo là phần phát biểu của một số người thân họ hàng nhà họ Tô.
“Tô Lam nhà chúng tôi ấy à, đừng nói chứ thật sự rất không hiểu chuyện! Từ nhỏ đến lớn con bé chưa từng nghe lời, trộm đồ, đánh nhau, lần đi quá giới hạn nhất là còn nhỏ mà đã cùng con trai đi chơi cả đêm không về!”
“Tuy chị dâu của tôi là mẹ kế, nhưng đối xử với Tô Lam rất tốt! Tôi đã nhìn thấy mấy lần vì Tô Lam mà chị ấy đánh Vân Vân! Tô Lam thật không có lương tâm!”
“Bác gái của tôi thật sự đối xử với Tô Lam rất tốt, cuộc sống cá nhân của Tô Lam từ nhỏ đã rất hỗn loạn, tôi cùng tuổi với chị ấy, từng tận mắt chứng kiến chị ấy đi chơi với con trai, hôn môi, còn sờ soạng lung tung!”
Tô Nhã Nhã nói.
Hàng loạt phát ngôn này đã miêu tả Tô Lam thành một đứa trẻ cực kỳ nổi loạn và không nghe lời từ khi còn nhỏ.
Hơn nữa, còn lấy oán báo ơn.
Các phóng viên đang nhanh chóng ghi chép lại những chuyện này.