“Lúc trước sếp không tới công ty có một tuần mà công ty đã loạn hết cả lên, bây giờ còn tồn đọng rất nhiều việc, sợ là mười ngày nửa tháng cũng chưa giải quyết xong. Bây giờ sếp lại muốn đi…”
Quan Triều Viễn chậm rãi thở ra một hơi.
“Nhưng chuyện này rất gấp.”
Anh cũng biết mình đã rời đi hơn một tuần mà chẳng quan tâm tới chuyện gì, bây giờ chính là lúc cần tới sự có mặt của anh.
“Sếp không thể chờ qua một thời gian nữa hẵng đi à? Chờ xử lý xong mọi chuyện rồi sếp đi cũng không muộn mà.”
“Không được, tôi không trì hoãn được lâu như vậy. Anh thu xếp đi, tôi sẽ cố gắng xử lý nhanh chuyện bên này.” Trong con ngươi xanh biếc của Quan Triều Viễn ánh lên sự bi thương.
Doãn Cẩn thấy Quan Triều Viễn nhất quyết muốn làm vậy thì cũng hết cách, chỉ đành phải đồng ý.
Điện thoại di động trên bàn vừa đổ chuông một tiếng, Quan Triều Viễn đã cầm lên.
“Anh nhớ buổi trưa ăn cơm đàng hoàng. Mấy ngày nay chắc anh rất mệt mỏi rồi, phải chú ý nghỉ ngơi, đừng ép mình quá đấy.” Tin nhắn là do Tô Lam gửi đến.
Thấy tin nhắn do cô gửi đến, mọi mệt mỏi của Quan Triều Viễn lập tức biến mất.
“Anh biết rồi, em yên tâm đi, anh ở bên này rất nghe lời. Em cũng phải nhớ ăn uống cho đàng hoàng và cố gắng ngủ đấy.”
“Ừ, em biết rồi. Khoảng thời gian trước anh không tới công ty, chắc bây giờ rất bận nhỉ?”
“Đúng vậy, chắc anh phải tăng ca mất mấy hôm, có lẽ buổi tối không có thời gian gọi điện thoại hoặc video cho em được.”
“Không sao đâu, anh cứ làm việc của anh đi, bao giờ hết bận lại nói sau.”
“Ừ.”
“Em phải tiếp tục quay phim đây, chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Quan Triều Viễn cầm điện thoại nhìn nội dung trên màn hình và trầm ngâm suy nghĩ.
Trong studio của công ty thời trang STONE.
Một chiếc váy cưới màu trắng treo trên manocanh đang được làm gấp.
Lúc trước Tô Kiêm Mặc may cho Tô Lam một chiếc váy cưới tính dùng trong đám cưới của cô và Quan Triều Viễn.
Chiếc váy cưới này được Tô Kiêm Mặc thiết kế khi còn chưa chính thức vào Học viện Mỹ thuật học thiết kế thời trang, tất nhiên có rất nhiều thiếu sót, bản thân cậu cũng không hài lòng lắm.
Sau đó, bởi vì Tô Lam cần mặc trang phục dạ hội gấp nên Tô Kiêm Mặc đã sửa chiếc váy cưới thành một chiếc váy dạ hội.
Cậu chỉ còn sống được một tháng mà có quá nhiều chuyện chưa hoàn thành. Cậu biết một tháng này không đủ nên chỉ hy vọng có thể hoàn thành xong váy cưới cho Tô Lam là được rồi.
Tô Kiêm Mặc cảm giác ngực đau thắt lại, lập tức dừng tay, móc lọ thuốc trong túi và lấy ra một viên thuốc, nuốt luôn xuống.
Viện trưởng Chu đã nói đau ngực là hiện tượng bình thường, chỉ cần uống thuốc là được rồi, không nên chuyện bé xé ra to.
Sau khi thấy bớt đau, Tô Kiêm Mặc lại tiếp tục may váy cưới.