Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3196
Tô Lam buồn bã kể lại sự việc đã xảy ra ngày hôm qua một lượt, khiến cho Lâm Thúy Vân nghe xong cũng ngơ ngác.
“Trên thế giới này sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy chứ? Cậu cũng đã mang thai rồi, không thể rời xa nam thần nữa, hơn nữa mình cảm thấy nam thần cũng không cách nào rời bỏ cậu”
Tô Lam nặng nề thở dài một tiếng: “Chỉ là mình có chút bất an, anh ấy vì mình mà làm rất nhiều chuyện, còn mình thì lại không làm được gì cả”
Lâm Thúy Vân đưa tay ra nhéo má cô: “Đồ.
ngốc nghếch này! Hai người cậu cũng đã có con rồi, hơn nữa cậu vẫn còn yêu anh ấy như vậy, thế cũng chưa đủ sao? Cậu đừng nghĩ nhiều quá, đợt lát nữa sau khi tan học mình sẽ đi tìm tên họ Lục cầm thú kia, xem xem có cách gì giúp cậu được không”
“Tìm giáo sư Lục á?”
Lâm Thúy Vân cây ngay không sợ chết đứng, vẫy vẫy cánh tay của mình: “Mình mặc kệ, chuyện của Tô Lam nhà mình, anh ta không quản cũng phải quản”
Tô Lam không nhịn được mà bật cười “Mình thấy bây giờ tình cảm giữa hai người các cậu đã tốt lên rồi, đúng chứ?”
Lâm Thúy Vân đỏ mặt: “Cậu đừng có nói bừa, ai có tình cảm tốt với anh ta chứ:”
“Hai người các cậu chuyện gì cũng đã làm hết rồi, còn ở đây mà cứng miệng nữa, có phải là muốn đợi đến lúc con cái đi nhà trẻ rồi mới dám bớt lại đúng không?”
“Được lắm, Tô Lam cậu lại dám đấu khẩu với tớ, có phải là muốn ăn đòn rồi không?”
Hai người bắt đầu làm ầm Ttrong xe, dường như những chuyện không vui lúc trước đã biến mất chỉ trong chốc lát.
Tiết học của Lục Mặc Thâm vấn rất tuyệt vời, sinh viên đến nghe giảng cũng không ít Trong lớp học, Tô Lam đột nhiên phát hiện ra rằng, Lâm Thúy Vân thường ngày chỉ chuyên tâm ngủ gật, nhưng lần này lại bắt đầu lấy giấy bút ra để ghi chép.
Hơn nữa, một khi dừng tay lại nghỉ ngơi, cô ấy sẽ chống tay ôm má, nghiêng đầu và chăm chú nhìn Lục Mặc Thâm không chớp mắt.
Thậm chí cô còn đưa tay ra trước mặt cô ấy vẫy vẫy vài lần nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng gì “Lâm Thúy Vân”
Tô Lam hạ giọng và hét vào tai cô ấy; Lâm Thúy Vân đột nhiên như trong cơn mơ tỉnh dậy, loay hoay một lúc rồi đứng lên, còn lớn tiếng đái Tô Lam sững sờ, bởi vì tốc độ của Lâm Thúy Vân quá nhanh, cô muốn ngăn cũng không thể ngăn được.
Trong khi một tiếng hô”có”kinh thiên động địa của Lâm Thúy Vân đã khiến cho viên phấn trong †ay Lục Mặc Thâm lập tức bị vỡ làm đôi.
Mọi người đang chú ý nghe giảng đột nhiên bị cắt ngang, lần lượt đổ dồn ánh mắt hờn trách về phía Lâm Thúy Vân.
Lục Mặc Thâm chầm chậm quay người lại nhìn cô ấy: “Lâm Thúy Vân, vần chưa đến lúc đặt câu hỏi mà đã bắt đầu muốn giành trả lời rồi à?”
Lúc này Lâm Thúy Vân mới định thần lại, những giọt mồ hôi lạnh chậm rãi nhỏ trên trán.
Cô ấy nuốt nước bọt một cách vô cùng khó khăn: “Cái đó… giáo sư Lục, thật sự xin lỗi! Đây chỉ là hiểu lâm, hiểu lâm mà thôi”
Chương 3197
Nói xong cô ấy đang định ngồi xuống Nhưng chưa kịp đặt mông xuống ghế thì đã nhìn thấy Lục Mặc Thâm đứng trên bục giảng lạnh lẽo nhướng mày: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không thể phụ lòng nhiệt tình của em được, câu hỏi tiếp theo sẽ do em trả lời, em lên đây”
Cái gì? Lâm Thúy Vân ngơ ngác: “Cái gì, giáo sư Lục, không cần đâu, em thấy là, hay là, thầy nên tìm một người có thành tích tốt một chút..”
“Bảo em lên thì cứ lên đi, nói nhiều thế để làm gi”
Lâm Thúy Vân bị anh ta nói như vậy, suýt chút nữa đã muốn nổi cáu rồi.
Cái tên Lục cầm thú này rốt cuộc có còn là người nữa không? ôm qua là ai đã nhất quyết đòi chạy đến nhà cô ấy ăn nhờ cơm? Ăn cơm xong cũng không chịu về nhà, cuối cùng còn chạy đến phòng của cô ngủ nhờ nữa.
Hơn nữa điều khiến người khác phẫn nộ hơn là, anh ta lại lấy danh nghĩa dạy cô ấy học thêm mà làm chuyện ấy với cô ấy.
Cái tên cầm thú này vừa làm vừa giúp cô ấy ôn tập lại kiến thức bài học, củng cố lại nội dung trên lớp Nhưng chỉ cần cô ấy trả lời sai, anh ta lại dày vò cô một phen Cô ấy bị hành hạ đến tận 12 giờ đêm và phải trả lời đúng tất cả các câu hỏi thì anh ta mới chịu tha cho.
Còn bây giờ thì sao? Cái đồ không biết xấu hổ này bây giờ lại muốn qua cầu rút ván, còn muốn làm cô ấy xấu hổ nơi đông người đúng không? Lâm Thúy Vân nghiến răng tức giận Ánh mắt hung dữ đó như muốn nói Lục Mặc Thâm, anh xong đời rồi!
Có điều giáo sư Lục của chúng ta lại vô cùng ăn ý mà né tránh ánh mất của cô ấy Anh ta một tay chống lên bục giảng, tay còn lại đút vào túi quần, ánh mắt sâu xa: “Đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người”
Lục Mặc Thâm vừa nói xong, ngay cả đám sinh viên cũng bắt đầu gật đầu phụ họa: “Lâm Thúy Vân bình thường không phải rất lợi hại sao? Sao hôm nay ngay cả lên bảng cũng không dám thế này?”
“Đem khí thế mà bình thường cậu hay đối xử với mọi người ra đi chứ!”
“Đúng rồi đó, chẳng qua cũng chỉ là một câu hỏi thôi mà, trả lời sai cũng không mất mặt lắm đâu, dù sao mọi người cũng đều biết thành tích kém cỏi thường ngày của cậu rồi”
“Ha ha ha ha”
Trong lớp đột nhiên có một tràng cười phá lên.
Chỉ là tiếng cười vừa vang lên thì mọi người liền nhận ra Lục Mặc Thám đã thay đổi sắc mặt Ánh mắt lạnh như băng của anh ta quét qua một lượt, khiến tất cả mọi người đều phải ngậm miệng lại.
Lâm Thúy Vân càng tức giận đến nói toàn thân run lên Đám khốn nạn này, dám coi thường người khác chứ gì? “Viết thì viế Lâm Thúy Vân tức giận đập bàn rồi đứng dậy.
Hôm nay nếu như cô ấy làm không tốt và bị mọi người cười nhạo, cô ấy sẽ liều mạng với tên Lục cầm thúc này!
‘Sau khi Lâm Thúy Vân tức hừng hực bước lên bục giảng, Lục Mặc Thâm đã đề ra câu hỏi xong xuôi cả rồi.
Lâm Thúy Vân cầm lấy viên phấn và đi thẳng đến trước bảng.
Giờ phút này, cô ấy vần đang cân nhắc rằng, nếu không trả lời được thì cứ viết loạn lên là xong.
Nhưng khi cô ấy nhìn thấy câu hỏi trên bảng, cô ấy đột nhiên sững sờ: “Cái nà) Đôi mắt to tròn của cô ấy nhìn chấm chằm vào Lục Mặc Thâm, cô ấy không dám tin vào mắt mình Đúng lúc này, Lục Mặc Thâm cũng vừa vặn đang nhìn cô.
Hai cặp mắt nhìn nhau, cô ấy còn có thể nhìn thấy nụ cười ẩn giấu trong đôi mắt của Lục Mặc Thâm: “Nhìn tôi làm gì, nhìn câu hỏi đi”
Lâm Thúy Vân cầm lấy viên phấn và bắt đầu trả lời câu hỏi.

Chương 3198

Chỉ cần nhìn động tác dứt khoát khi trả lời câu hỏi của Lâm Thúy Vân cũng biết rằng, cô ấy căn bản không cần tốn thời gian suy nghĩ, phải gọi là dễ dàng như nước chảy mậy trôi.

Cô ấy dứt khoát viết hai chữ cuối cùng, trực tiếp ném viên phấn sang một bên rồi quay người trở về chỗ ngồi của mình.

Cô ấy vừa mới ngồi xuống, Tô Lam đã không khỏi ngạc nhiên: “Thúy Vân, cậu giỏi thật đấy, cho dù mình có lên đấy thì cũng không giải được câu hỏi này đâu”

Người bên cạnh thái độ lạnh nhạt nói: “Ai bảo cứ giải ra được là nhất định sẽ đúng chứ!”

“Đúng thế, đúng thế, nhìn cậu ta vừa nấy viết như rồng bay phượng múa mà không hề suy nghĩ, nói không chừng là đang viết bừa đấy chứ!”

“Mình cũng nghĩ thế”

Lâm Thúy Vân lạnh lùng nhìn bọn họ: “Rốt cuộc là viết bừa hay là đáp án chính xác, giáo sư Lục sẽ nói cho các cậu biết, bây giờ các cậu đang nói xấu sau lưng tôi, đây gọi là gì, gọi là đồ đàn bà lắm lời đấy! Hiếu không?”

Một câu nói ngắn gọn đã khiến sắc mặt của những người kia thay đổi.

Bọn họ cười lạnh một tiếng, liếc mắt vẻ khinh thường, ngồi đợi Lâm Thúy Vân bị mất mặt.

Có điều, sau khi nhìn lên bảng, Lục Mặc Thâm lại nhàn nhạt nói: “Tốt đấy, đáp án chính xác.”

Ngay khi giọng nói vừa cất lên, dưới bục giảng vang lên một tràng cảm thán: “Sao có thể thế được?”

Câu hỏi này rất khó, càng huống hồ người giải nó lại là một sinh viên đến cả qua môn cũng là một vấn đề như Lâm Thúy Vân, sao cậu ta lại biết giải câu hỏi này chứ? Tô Lam quay sang nhìn vẻ mặt đắc thắng của Lâm Thúy Vân: “Thúy Vân, cậu được lắm, dám lén lút học thêm sau lưng mình à!”

Lâm Thúy Vân tặc lưỡi xấu hổ, thấp giọng nói “Tối hôm qua khi Lục cầm thú dạy mình học thêm, mình đã làm qua câu hỏi này rồi”

Tô Lam thì thầm: “Hai người các cậu có đãi ngộ đặc biệt với nhau à!”

Sắc mặt Lâm Thúy Vân trở nên đen kịt: “Tô Lam, cậu có biết vì cái đãi ngộ đặc biệt này mà mình phải trả cái giá thê thảm như thế nào không?”

Sáng nay lúc ngủ dậy, bắp chân của cô ấy còn đang run lẩy bẩy!

Nếu không phải vì cô ấy thường xuyên tập nhảy thì làm sao có thể chịu đựng được sự giày vò trêu đùa của tên cầm thú này chứ!

Tiết học vẫn tiếp tục, tâm trạng của Lâm Thúy Vân cũng rất tốt, thế nên lúc Lục Mặc Thâm giảng bài, cô ấy lại rất nghiêm túc lắng nghe.

Dù sao thì cô ấy cũng không muốn mình bỏ lỡ một lần nữa, đến lúc đó Lục cầm thú lại có cớ để trêu đùa cô ấy thì sao.

Thấy đã sắp hết giờ tan học, Lâm Thúy Vân đột nhiên nhìn xung quanh, nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra, soạn một tin nhắn rồi gửi đi Lúc này, Lục Mặc Thâm đang giảng bài thì phát hiện điện thoại di động của mình rung lên.

Anh ta thờ ơ liếc nhìn màn hình và thấy tin nhắn từ Lâm Thúy Vân gửi đến, liền điềm tĩnh cau mày: Nha đầu không biết lớn biết nhỏ này, thật là!

Anh ta lập tức thu lại ánh mắt lạnh lùng và bắt đầu sắp xếp bài tập.

Lâm Thúy Vân rõ ràng nhìn thấy anh ta có nhìn lướt qua điện thoại nhưng lại không kịp thời trả lời tin nhắn của mình, cô ấy không chịu được mà cau mày.

Chương 3199
“Được rồi, tiết học hôm nay đến đây thôi, bài tập về nhà cho buổi sau nhớ hoàn thành đúng hạn, buổi sau tôi sẽ gọi lên kiểm tra”
‘Sau khi nói xong, Lục Mặc Thâm liền trực tiếp quay người rời đi Chết tiệt, cái tên này!
Anh ta rõ ràng là đã đọc được tin nhẳn của mình, vậy mà lại không trả lời? Quả là không muốn sống nữa rồi!
Lâm Thúy Vân kéo lấy Tô Lam: “Đi, chúng †a đi tìm anh ta!”
Tô Lam bị Lâm Thúy Vân kéo ra khỏi lớp và đuổi theo Lục Mặc Thâm.
Hai người cúi đầu bước nhanh, khi đang đến gần tòa nhà văn phòng của thầy cô thì đột nhiên nhìn thấy bóng lưng của Lục Mặc Thâm.
“Không…”
Lâm Thúy Vân vừa nói được nửa lời thì thấy một nữ giáo viên trẻ bước ra khỏi tòa nhà văn phòng và dừng lại trước mặt Lục Mặc Thâm.
Lâm Thúy Vân kéo Tô Lam dừng lại tồi nhanh chóng trốn sang một bên nghe ngóng.
“Thúy Vân, cậu xem, cô giáo kia nhìn có vẻ quen quen”
Ánh mắt Lâm Thúy Vân có chút phức tạp: “Đương nhiên là quen rồi, đó là cô giáo khoa biểu diễn vừa mới chuyển vào trường, lúc trước còn từng đạt được giải quán quân”cô giáo nhà người †a”trong cuộc bình chọn của toàn trường đấy, cô ấy là cô giáo xinh đẹp nổi tiếng nhất Lan Ly!
Tô Lam chợt nheo mắt: “Thúy Vân, đây không phải là phong cách hành sự của cậu, từ lúc nào mà cậu lại đi điều tra ngọn nguồn thông tin về người khác như thế? Lâm Thúy Vân vội la ó lên: “Cậu mau nghe đi”
Tô Lam quay đầu nhìn sang, lúc này, Lục Mặc Thâm một tay cầm giáo án, tay kia căm điện thoại di động, giống như đang định gửi lại tin nhản cho Lâm Thúy Vân.
Lục Mặc Thâm còn chưa kịp soạn xong tin nhắn thì đối diện có một giọng nói thân thiết chào anh ta: “Giáo sư Lục”
Lục Mặc thâm đành bỏ điện thoại xuống rồi ngẩng đầu lên: “Cô Lâm”
Cô giáo Lâm Ngọc Ánh thân hình mảnh khánh đứng đối diện với Lục Mặc Thâm, đôi chân thon dài đứng khép lại Cô ta mỉm cười và đưa một cốc cà phê Starbucks cho Lục Mặc Thâm: Lục Mặc Thâm đưa ra ra nhận lấy: “Cảm ơn”
Tai của cô Lâm đỏ lên, ánh mắt của cô ta có chút biến đối thất thường: “Giáo sư Lục, nghe chủ nhiệm Lâm nói chiều nay anh không có lớp, chỗ tôi vừa hay lại có hai vé đi xem triển lấm tranh, không biết.
Cô Lâm chưa kịp nói xong thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét kinh hoàng ngay trước mặt Cô ta và Lục Mặc Thâm cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai bóng người xúm vào nhau và loạng choạng lao về phía bên này.
Lục Mặc Thâm trong nháy mắt đã nhận ra hai người Không phải là Lâm Thúy Vân và Tô Lam thì còn ai vào đây nữa? Tô Lam lao về phía trước hai bước, giống như Lâm Thúy Vân đã lỡ tay vậy.
Còn Lâm Thúy Vân giống như một con ngựa hoang bị tuột dây cương, rất là”không cẩn thận ”đụng vào cánh tay của Lục Mặc Thâm.
Cốc cà phê nóng mà anh ta cầm trên tay ngay lập tức bay ngược trở lại và đập thẳng vào ngực của cô Lâm.
Chiếc váy trắng xinh đẹp ngay lập tức bị ngấm nước.
Văn chưa kết thúc, Lâm Thúy Vân còn hét lên một tiếng như thể cô ấy đang rất sợ hãi, sau đó bước lên phía trước vài bước và trực tiếp lao vào người của cô Lâm Tạ, Cô Lâm kêu lên một tiếng rồi ôm lấy Lâm Thúy Vân cùng ngã vào bồn hoa bên cạnh.
“Em.. em này, rốt cuộc em muốn làm gì?”
Cô Lâm đứng dậy, có chút tức giận.
Chương 3200
Cô ta sững sờ nhìn bộ dạng xấu hổ của bản thân mà không dám tin vào mắt mình.
Lâm Thúy Vân ra vẻ vô cùng oan ức đứng lên, cong lưng, ôm lấy chân của mình, khuôn mặt nhăn nhó: “Xin lỗi cô, em là sinh viên của khoa biểu diễn, vừa nãy chân em bị chuột rút nên mới đụng trúng vào người cô, cô không sao chứ ạ?”
Cô Lâm tức giận đến mức dựng tóc gáy, cô ta chỉ vào những vết bẩn trên người mình: “Em thử, nói xem có sao không?”
Lâm Thúy Vân kêu lên kinh ngạc, vội vàng đưa tay lên lấy tay áo lau cho cô ta.
Nhưng vết bẩn đó càng lau càng loang ra, không biết làm sao để lau sạch, cô ta chỉ sợ hỏng luôn cả bộ quần áo.
Cô giáo Lâm đẩy cô ra, căng thẳng đứng dậy: “Đừng lau nữa, thật lài”
Vốn dĩ cô ta định mắng Lâm Thúy Vân một trận, nhưng nghĩ đến Lục Mặc Thâm vẫn còn bên cạnh mình, cô ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, căn răng chịu đựng.
Mặc dù cô ta vẫn cố giữ sự ưu nhã trên mặt, nhưng nụ cười đã bắt đầu co rúm lại “Em không sao là tốt rồi, tôi không sao đâu”
Nói xong, cô ta áy náy nhìn Lục Mặc Thâm một cái: “Giáo sư Lục, tôi đĩ xử lý một lát”
Lục Mặc Thâm gật đầu.
Mãi cho đến khi bóng dáng của cô giáo Lâm vi vàng biến mất, Lục Mặc Thâm mới thong thả lên tiếng: “Chân bị chuột rút sao?”
Nụ cười đắc thẳng của Lâm Thúy Vân vừa hiện ra trên khóe miệng liền bị ép xuống.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đó nhanh chóng co rúm lại Cô ấy chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn Lục Mặc Thâm một cách đáng thương: “Đúng vậy, rất đau, rất đau đó”
“Đau đến như vậy?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lâm Thúy Vân ra sức gật đầu: “Cực kỳ cực kỳ đau: Lục Mặc Thâm không nói lời nào, trực tiếp tiến lên ôm ngang cô ấy lên Lâm Thúy Vân bị sự động tác bất ngờ này của anh ta dọa đến hồn bay phách tán.
Cô ấy vòng lấy cổ anh ta, kinh ngạc kêu lên: “Lục Mặc Thâm, anh làm gì vậy?”
“Không phải chân em chuột rút đau đến chết đi sống lại, đi cũng đi không nổi sao? Nếu đã đau đến mức như vậy, chắc hẳn cũng không thể đi bộ được. Với tư cách là giáo viên và là chồng tương lai của em, anh có nghĩa vụ đưa em đi mua thuốc hoặc tiêm một mũi kim.”
Nghe thấy hai từ tiêm kim, khuôn mặt Lâm Thúy Vân liền trực tiếp biến sắc: “Thật kỳ lạ, sao chân em lại đột nhiên không đau nữa? Giáo sư Lục, nếu anh không tin thì hãy thả em xuống, em đi hai bước cho anh xem thử”
Lục Mặc Thâm không nói gì, cúi đầu nhìn cô chảm chắm với một ánh mắt sâu thắm.
Lâm Thúy Vân bị nhìn chòng chọc đến mức râm ran da đầu, cuối cùng cô ấy cũng bị đánh bại “Được rồi, em thừa nhận là em cố “Ghen rồi sao?”
Có vẻ như bị đâm vào chân đau đớn, Lâm Thúy Vân liền lập tức bùng nổ Cả người cô giống như một con cá7vù”một cái liền trườn xuống khỏi người của Lục Mặc.
Thâm: “Anh bớt nói nhảm đi, ai ghen chứ?”
Lông mày của Lục Mặc Thâm lập tức chau lại: “Thật không ghen sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK