Nhìn thấy ba chữ Lê Duyệt Tư hiện trên màn hình, cô vô thức dụi mắt.
Cô không nhìn nhầm, đúng là Lê Duyệt Tư.
Vị ngôi sao lớn này không phải bận đến chổng vó lên trời sao?
Sao đột nhiên lại có thời gian gọi điện cho mình.
Tuy rằng cảm thấy vô cùng nghỉ ngờ, nhưng Tô Lam vẫn nhanh chóng trả lời điện thoại: “A lô?”
Giọng nói bình thản của Lê Duyệt Tư vang lên: “Tôi đang ở trước cửa Lan Ly, bây giờ cô có thời gian để ra nói vài câu không?”
Giọng nói này đúng là của Lê Duyệt Tư.
Mặc dù Tô Lam không hề muốn cuốn vào trong chuyện của cô ta với Quan Triều Viễn, nhưng bây giờ người ta đã kiếm đến tận cửa rồi, cô có từ chối cũng không được.
Sau một hồi im lặng: “Được, tôi ra đây”
Mười phút sau, Tô Lam bước ra khỏi cổng Lang Ly.
Từ xa đã nhìn thấy chiếc xe Bentley màu đen dừng ở lối vào bên hông cửa trường, thỉnh thoảng lại thu hút lấy sự chú ý của một số học sinh.
Tô Lam đi tới, đã nhìn thấy trợ lý Na Na của Lê Duyệt Tư đứng ở bên cạnh xe.
“Lên xe đi, người đang ở bên trong.”
Na Na vẫn luôn không có ấn tượng tốt với Tô Lam.
Lúc này mở miệng lên tiếng ngập tràn sự thù địch, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
Tô Lam không quan tâm đến cô ta, đi thẳng lên xe.
Đây là một chiếc xe bảo mẫu rất rộng rãi, Lê Duyệt Tư tao nhã ngồi ở băng ghế sau, toàn thân toát lên vẽ kiêu hãnh bẩm sinh.
Tô Lam sau khi lên xe thì lên tiếng trước “Chị Duyệt Tư, cô kiếm tôi à?”
Trên mặt của Lê Duyệt Tư xuất hiện nụ cười đặc trưng: “Xin lỗi, bởi vì tôi là người của công chúng, không thể tuỳ tiện xuống xe, nên có những lời tôi sẽ trực tiếp nói ở trong xe với cô, cô không phiền chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi”
Lê Duyệt Tư thu lại nụ cười theo thói quen, nói rất bình tĩnh: “Vào ngày hôm đó trong khách sạn, cô không phải lần đầu tiên gặp Triều Viễn đúng không?”
Tô Lam cau mày.
Cô Lê Duyệt Tư không thể nào kiếm mình tán gẫu mà.
Cô cụp mất xuống: “Chuyện này, sao cô Lê không đi hỏi cậu cả Quan thế?”
Lê Duyệt Tư mỉm cười: “Nói cũng đúng, Triều Viễn là khách hàng lớn của cô, chuyện của anh ấy, cô đúng là không thể tuỳ tiện nói ra”
Tô Lam lập tức cau mày lại.
Lê Duyệt Tư hất tóc kiêu ngạo: “Tô Lam, tôi biết cô không yêu anh ấy, cô cũng nên biết rõ, anh ấy ở bên cạnh cô.
cũng không phải là vì yêu. Tôi thành thật nói cho cô biết, là vì anh ấy không tài nào đối mặt được với tin tức tôi đính hôn với người đàn ông khác nên mới chọn một người thay thế. Không lẽ không có ai nói cho cô biết, cô với tôi có hơi giống nhau sao?”
Tô Lam không lên tiếng “Cô cần tiền, còn anh ấy thì vừa hay cần một người phụ nữ”
Lê Duyệt Tư vừa nói vừa lấy trong túi xách ra một tấm thẻ vàng đen: “Nếu cô rời khỏi anh ấy, cô cần bao nhiêu tiền thì tôi cũng sẽ cho cô. Theo điều tra của tôi, nhà họ Tô bây giờ đã phá sản rồi, nếu như cô chấp nhận điều kiện này của tôi, tôi sẽ kiếm người giúp nhà họ Tô. Cô suy nghĩ rõ ràng, điều kiện này đối với cô là không hề bất lợi. Cô là người giỏi cả về nhân phẩm và học thức, sau khi có được khoản tiền này, cô có thể phát triển sự nghiệp của mình tốt hơn, thậm chí có thể tự mình mở một căn bệnh viện sau khi tốt nghiệp”