Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3737


Lời này của anh ta là có ý tứ gì?


Từ chối tình yêu của anh ta thì là ham mê vật chất sao? Chụp cái mũ thế này cũng quá tiện thể rồi!


“Tôi.


Gương mặt của Lâm Thúy Vân vào lú dường như cũng không quá dễ nhìn, cô ấy đang chuẩn bị muốn mở miệng nói, thế nhưng cũng vào đúng lúc này, phía sau đám người truyền tới một âm thanh vô cùng đầy đặn từ tính: “Không sai, cô ấy chính là người ham mê vật chất!”


Đám đông nghe thấy lời này đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh, đến ngay cả Lâm Thúy Vân cũng quay đầu lại với vẻ mặt sững sờ.


Chỉ nhìn thấy Lục Mặc Thâm vẫn luôn ngồi yên trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, ngọn lửa trại đỏ rực kia khiến cho khuôn mặt tuấn lãng kia không gì sánh bằng kia của anh ta phản chiếu trở nên vô cùng đẹp đẽ.


Những người hâm mộ kia vừa nhìn thấy anh ta liền không thể kìm nén kinh ngạc thốt lên: Thế này thì hay rồi, ngay cả giáo sư Lục cũng đứng về phía của bọn họ, nhìn xem bọn họ đối phó với Lâm Thúy Vân!


Lâm Thúy Vân vừa nhìn về phía Lục Mặc Thâm, lập tức tràn đầy một bụng lửa giận: “Giáo sư Lục, anh nói gì vậy anh?”


Lục Mặc Thâm đi thẳng tới bên cạnh Lâm Thúy Vân, kéo cô ấy rời đi Sau đó cúi đầu nhìn xuống Tôn Quang Tông đang quỳ trước mặt mình: “Nếu đã biết cô ấy là người ghét nghèo yêu giàu, còn không lập tức biến đi?”


Tôn Quang Tông ngay lập tức choáng này váng: “Giáo sư Lục?”


“Có hiểu hay không?”


Lục Mặc Thâm nheo mày nghĩ ngợi: “Vậy cậu cảm thấy tôi có đủ giàu hay không?”


Bên cạnh lập tức liền có người phụ họa theo: “Giáo sư Lục ngoại hình không những đẹp trai, hơn nữa còn có tài hoa, rõ ràng là kim cương Vương Lão Ngũ, làm sao có thể không giàu được?”


Tôn Quang Tông kia cho dù có thế nào cũng không sở trường giao lưu với mọi người, cũng nhiều nhiều ít ít từng nghe qua một số tin đồn liên quan tới gia cảnh của giáo sư Lục trong các cuộc trò chuyện to nhỏ của những người khác.


Thành viên của một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, làm sao có thể không giàu?


Tôn Quang Tông gật đầu lia lịa “Rất tốt”


Mặc Thâm rất hài lòng, quay người ặt lấy cánh tay của Lâm Thúy Vân, trong lúc cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên dùng lực kéo đi.


Lâm Thúy Vân đột ngột bị kéo mạnh về phía trước một bước, trực tiếp ngã nhào vào trong lòng Lục Mặc Thâm.


“Lục cầm thú, anh rốt cuộc là muốn làm…hơ?”


Lời mắng mỏ tức giận kia của Lâm Thúy Vân còn chưa nói xong, sau đó gáy cô ấy đã bị người ta trực tiếp bị đè xuống, sau đó đôi môi cũng bị chặn lại.


Cô ấy vô cùng kinh ngạc trợn †o hai mắt, trong đầu lập tức trở thành một khoảng không trống rồng.


Trước mặt ngoài trừ khuôn mặt kia của Lục Mặc Thâm được phóng ta, ngoài ra hầu như không còn nhìn thấy bất cứ điều gì nữa.


“Ông trời tôi ơi!”


Trong đám người tham gia bữa tiệc lửa trại, đột ngột nổ ra một trận hò hét âm ï kinh ngạc.


Bọn họ nhìn thấy gì đây? Nam thần giáo sư Lục ở trong lòng bọn họ, lại đột nhiên trực tiếp mạnh mẽ hôn Lâm Thúy Vân trước mặt nhiều người như vậy!


Không sai, chính là cưỡng hôn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK