Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3749


Hai người yên lặng đứng ở trước bia mộ, cho tới khi một loạt bước chân trầm ổn truyền đến từ phía sau.


Quan Triều Viễn nhanh chóng đỡ Tô Lam lên, để cô có thể đứng thẳng người.


Hai người cùng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thì thấy một người đàn ông mặc âu phục đen tuyên đang bước tới.


Trên gương mặt ấy có một chiếc kính râm vô cùng lớn, tựa như nó có thể che kín một nửa khuôn mặt vậy, trên tay của người đó còn có một chiếc dù che mưa màu đen có những hạt mưa đang rơi từ trên xuống dưới.


Sau khi người đó bỏ dù xuống, Tô Lam không khỏi mừng rõ, trợn tròn tròng mắt của mình: “Anh! Anh trở về rồ Không sai, người tới không phải ai khác, mà chính là Tô Duy Nam.


Nhìn thấy Tô Lam vác bụng bầu chạy về phía mình, anh ấy liền nhíu mày, có chút không vui. Anh ấy đi mấy bước tới: “Em cũng đã làm mẹ rồi, sao lại nôn nóng, hấp tấp như vậy chứ?”


Trong lời nói của Tô Duy Nam có mang theo cả sự cưng chiều, kể từ khi hai người gặp nhau, Tô Duy Nam vẫn luôn nhìn Tô Lam bằng ánh mắt dịu dàng, ôn nhu Mỗi một lần Tô Duy Nam nhìn Tô Lam với vẻ mặt như vậy, Quan Triều Viễn đều có cảm giác như mình nuốt phải một con ruồi, vô cùng buồn nôn.


Anh cảm thấy rất khó chịu, cả người không có chỗ nào là thoải mái cả.


Quan Triều Viễn sải chân bước lên, lặng yên không một tiếng động kéo Tô Lam ra khỏi ngực của Tô Duy Nam, giọng điệu trần đầy sự ghét bỏ: “Tại sao anh lại trở về?”


Tô Duy Nam nhìn lướt qua Quan Triều Viễn đang ôm Tô Lam ở sau lưng, miệng của anh khẽ cong lên. Anh cố tình khiêu khích Quan Triều Viễn: “Tôi trở về còn phải báo cáo với anh hay sao?”


Tô Lam vội vàng quay đầu lại, trừng mắt với Quan Triều Viễn.


Ý của cô đại khái chính là, em không cho phép anh nói chuyện với anh trai của em như: vậy.


Bây giờ cô đã lên tiếng như vậy, Quan Triều Viễn cũng không muốn tiếp tục tranh cãi nữa.


“Vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ, nên anh đã gấp rút sắp xếp công việc để trở về”


Tô Duy Nam xoay người, đi về phía bia mộ.


Trước khi anh ấy tới, cỏ dại ở bên trong đã được Quan Triều Viễn và Tô Lam dọn dẹp sạch sẽ.


Anh quỳ ở trước bia mộ, đem bó hoa bách hợp đặt ở phía trước, rồi lấy tay lau sạch tấm bia cùng khuôn mặt tươi cười quen thuộc “Mẹt Con xin lỗi! Con đến muộn rồi!”


Tô Lam đương nhiên biết ý nghĩa của câu nói này.


Anh ấy vì ấp ủ ý nghĩ trả thù, mà đã nỗ lực bồi dưỡng tài năng, phát triển sự nghiệp ở nước ngoài ròng rõ năm năm. Chẳng có ai có thể biết được, anh đã phải vất vả như thế nào để trải qua năm năm đó! Từ một người sắp chết sống lại, sau lại bị bệnh viện chẩn đoán là anh chỉ có thể sống thực vật, anh đã nỗ lực, cố gắng không ngừng nghỉ để có thể mở mắt trở lại, bắt đầu tập ngồi, tập đi…


Mỗi ngày, anh tập bài tập trị liệu suốt mười hai giờ đồng hồ, đến mức mồ hôi chảy đầm đìa, toàn thân đau đớn đến muốn chết đi. Anh đã kiên trì ròng rã một năm trời như vậy mới có thể khiến cho cơ thể hồi phục lại một phần.


Ngay cả bác sĩ cũng nói đây là một kỳ tích không thể xảy ra, vậy mà anh lại có thể khiến cho nó trở thành hiện thực.


Anh cố găng như vậy chính là để có thể đứng ở đây ngày hôm nay, cùng với mẹ và em gái của mình nói một câu: thật xin lỗi, là anh đã tới muộn rồi.


“Anh! Lần này, anh định ở lại trong bao lâu?”


Sau khi do dự một lúc, Tô Lam quyết định vẫn không hỏi đến chuyện của Mộ Mẫn Loan. Cô định chờ sau này rồi hỏi, tránh cho vừa gặp mặt, đã lấy trái tim của anh trai ra trêu chọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK